"Là chuyện gì?" Tử Tiêu không vui quét mắt nhìn Vĩ Tử, hắn rất chán ghét cái cảm giác là người ngoài cuộc này, đặc biệt là những liên quan đến Mộc Á Tùy
Vĩ Tử bị trừng một phát, lưng liền lạnh run, hắn vội vàng giải thích
"Khi đó, lúc chúng tôi còn đang học lớp năm, có một người bạn thân của chúng tôi khi đi bơi bị chết đuối.
Năm đó, mấy người chúng tôi xưng huynh gọi đệ, tình cảm rất tốt, vậy nên cứ hằng năm đến ngày này, thì sẽ đều quay về tế bái một chút.
Á Tùy vẫn một mực không quay về, nên chúng tôi cũng không có báo cho cậu ấy, thế nhưng năm này có chút đặc biệt a, mọi người thế nhưng lại tề tựu đông đủ..."
Lòng Mộc Á Tùy cũng tràn đầy sầu não, thời gian quả thật trôi qua rất nhanh, rất nhiều ký ức đều đã bị quên lãng.
Năm đó cùng một vài người cùng tiến cùng lùi, thế nhưng hiện tại nếu như trên đường có gặp nhau, thì đó cũng là sự tình cờ gặp mặt của những người xa lạ
"Đến" Vĩ Tử chỉ dãy lan can vây quanh cửa chính, cười nói "Đã nhiều năm như vậy, cánh cửa này một chút cũng đều không thay đổi.
Hai người cẩn thận một chút, đừng để bị dính gỉ sắt"
Hắn vừa nói, vừa cẩn thận đẩy cổng sắt ra
"Mập Mạp, mọi người ơi, xem tớ mang ai tới này, đảm bảo các cậu sẽ nhận không ra" Vĩ Tử cười hì hì mở rộng cửa, đem hai người Mộc Á Tùy cùng Tử Tiêu xuất hiện
Trường học cũ này cũng không lớn, chỉ có một tòa dạy học, vừa vào cửa liền nhìn thấy được, trong sân có một cái ao sen lớn, nhưng lá sen bên trong cũng đã héo rũ, cảnh sắc có chút ảm đạm
Người nam nhân gọi là Mập Mạp đang ngồi bên cạnh ao sen, vừa hút thuốc vừa ngắm lá sen khô, nghe được tiếng của Vĩ Tử, lập tức xoay người lại.
Khi hắn nhìn thấy Tử Tiêu liền hít một ngụm khí, sau đó chuyển mắt qua bên nhìn Mộc Á Tùy, hắn tỏ vẻ thực bình tĩnh
"Tớ thực là không nhận ra..." Hẵn ưỡn ngực, nghiêm mặt cười đi tới
Tiếu dung quen thuộc của hắn khiến cho Mộc Á Tùy vô cùng kích động, tiến lên một bước mở miệng trêu chọc
"Mập Mạp, cậu cũng thật quá đáng, tớ chỉ cần một cái liếc mắt liền nhận ra cậu rồi, lúc còn học tiểu học, cậu cũng đã ăn không ít đồ ăn vặt của tớ, ấy vậy không ngờ, cậu lại nhanh chóng quên tớ a!"
"Á Tùy?" Mập Mạp khó tin mở to hai mắt, cái cằm bóng loáng đã bị vùng thịt thừa ở cổ che khuất, tìm không thấy, thoạt nhìn có chút buồn cười.
Mộc Á Tùy xì một tiếng, đưa tay cho hắn một quyền
"Coi như cậu còn có chút lương tâm..."
Mập Mạp có vẻ rất kích động, bổ nhào lên người của Mộc Á Tùy, xém chút đã đem Mộc Á Tùy ngã lăn xuống đất, không thể nghi ngờ, hành động này của hắn đã khiến cho khuôn mặt của Tử Tiêu bên cạnh đã đen vài phần.
Mộc Á Tùy muốn đem tình hình chuyển biến tốt, liền khéo léo từ trong thân hình khổng lồ của Mập Mạp thoát ra, chỉ vào Tử Tiêu bên cạnh giới thiệu
"Đây là Tử Tiêu, bạn của tớ..."
Mập Mạp hiển nhiên còn đang trong cơn kích động, hoàn toàn không nhìn ra khuôn mặt của Tử Tiêu đã đen như đáy nồi, còn rất vô tư quàng tay lên vai của Mộc Á Tùy cười ha hả
"Bạn của cậu a...!tớ còn tưởng là đại minh tinh điện ảnh ở đâu đến chứ, ha ha ha..." Hắn tự cho lời mình nói đùa, chính mình cười phá lên
Mộc Á Tùy cùng Vĩ Tử bất đắc dĩ liếc nhau, sắc mặt của Tử Tiêu cũng đã dễ nhìn hơn một chút, dù sao những lời tâng bốc kiểu này, người ta cũng thích nghe
"Đúng rồi, những người khác đâu?" Vĩ Tử sợ làm cho Tử Tiêu tức giận, kéo Mập Mạp ra khỏi người Mộc Á Tùy, chuyển chủ đề hỏi.
Sắc mặt của Tử Tiêu lại hòa hoãn thêm một phần, trong lòng âm thầm đem tên Vĩ Tử chuyển từ sổ đen sang danh sách cần xem xét
Mập mạp tùy tiện cười
"Bọn họ đều đã đi dọn dẹp phòng ốc rồi, cậu cũng biết đó, chúng ta cũng không ở nơi này nữa, phòng ở lúc trước cũng đã sớm bán, đành phải tạm trú trong trường cũ này một đêm"
"Ở nhà của tớ là được rồi còn gì, mấy cậu..." Vĩ Tử bất mãn trừng mắt "Lúc trước đều là qua nhà tớ ở tạm mà, tại sao năm này lại khác? Có phải là lúc trước tớ chiêu đãi các cậu không tốt?"
Mập mạp dùng khủy tay huýt hắn một cái
"Cậu đừng có để ý, còn không phải năm này cậu mới cưới vợ sao, đông người dễ có chuyện, yên tâm, chúng tớ ngủ lại chỉ có một buổi tối, sáng mai đi tảo mộ một cái, sau đó tất cả mọi người cũng trở về thành phố hết mà"
Vĩ Tử định khuyên nhủ một phen, nhưng nhìn thấy Mập Mạp kiên quyết như vậy, hắn chỉ có từ bỏ, quay đầu nói với Mộc Á Tùy
"Hai cậu chắc cũng không giống bọn họ bất cận nhân tình đi?" Hắn nghĩ thầm, nếu như Mộc Á Tùy mà mở miệng từ chối, rất có thể hắn sẽ xông lên liều mạng với cậu
(bất cận nhân tình: Không quan tâm đến tình cảm của người khác)
Mộc Á Tùy khó xử nhìn Tử Tiêu, quấy rầy đêm tân hôn của người ta sẽ bị lừa đá, Tử Tiêu hướng cậu gật đầu, đỡ lời cho cậu nói
"Thật sự làm phiền ngươi, chúng tôi vừa lúc không có chỗ ở" Mộc Á Tùy gật gật đầu, nhưng ngay lập tức há hốc mồm – cậu không muốn có ý này đâu
Mộc Á Tùy bất đắc dĩ nhìn Vĩ Tử cùng Tử Tiêu nói chuyện vui vẻ với nhau, hoàn toàn bỏ qua ý kiến của cậu
"Vĩ Tử đã đến rồi sao, có mang cái gì ăn được không? Thật đói a...." Thanh âm yêu kiều, mềm mại của nữ nhân từ trong tòa nhà truyền ra, Vĩ Tử bất đắc dĩ liếc nhìn mập mạp, hai người không hẹn mà cùng nhún vai, làm ra một biểu tình cổ quái
Mộc Á Tùy hiếu kì nhìn hai người họ chằm chằm.
Vĩ Tử không có giải thích, mà buông lỏng tay nói
"Đại tiểu thư, trong thôn này chỉ có duy nhất một cửa tiệm tạp hóa ở đầu thôn thôi, nhưng hôm nay người ta lại nghỉ bán, cô ráng nhịn một chút, tôi sẽ ngay lập tức đi xào vài món, nhiều nhất là nửa tiếng nữa sẽ có thể ăn cơm"
"Thật là một nơi tồi tàn mà!" Thanh âm mềm mại mang theo nồng đậm ý kiến bất mãn, không chờ mọi người kịp phản bác, liền nhìn thấy một cô gái khoảng hai mươi mấy tuổi, ăn mặc thời thượng từ bên trong bước ra
Cô ta mặc một bộ váy dài màu xanh nhạt, trên cổ lại đeo một chuỗi ngọc màu xanh biếc, thoạt nhìn cứ y như người mẫu được in trên tạp chí.
Bất quá, trên gương mặt mỹ lệ