"Anh biết hung thủ là ai?" Mộc Á Tùy quên cả giãy dụa, nhịn không được kinh hô một tiếng, những người khác ở bên cạnh cũng bị lời nói của cậu hấp dẫn nhìn sang, nhất thời cả căn phòng yên tĩnh không một tiếng động
Tử Tiêu gật đầu, hắn còn chưa có mở miệng thì Lâm Thần Cương bước lên trước một bước, muốn sang bên chỗ hai người Tử Tiêu, nhưng lại bị Giản Hoa ngăn lại, nháy mắt ra hiệu cho hắn đừng động.
Hiển nhiên lửa giận trong lòng hắn còn chưa có tiêu, nhưng ý tứ trong mắt Giản Hoa rất rõ ràng, quả thật là cũng có chút đạo lý
Hắn đè ép âm thanh xuống cuống họng đồng thời cũng cố gắng đem lửa giận đè xuống "Ngươi là nói biết hung thủ là ai?"
Mộc Á Tùy theo Tử Tiêu đứng lên, trái tim cậu như treo lên một bên.
Tử Tiêu nói như vậy, chẳng lẽ hung thủ thật sự là một trong số những người ở trong căn phòng này?
Cậu không dám nghĩ tiếp nữa, yên lặng chờ Tử Tiêu vạch trần bí ẩn
Tử Tiêu cũng không có thừa nước đục thả câu, đưa tay cầm bộ bài buổi tối bọn họ mới chơi qua "Hung thủ lưu lại chứng cứ ở trong những quân bài này"
Lời này vừa thốt ra, lập tức sắc mặt của những người chơi bài ngày tối hôm qua đều trở nên vô cùng khó coi
Lâm Thần Cương bán tín bán nghi tiếp nhận bộ bài, cẩn thận xem xét "...Bên trong có hơn con mười bích!" Lâm Thần Cương đem hai còn mười bích lấy ra, đảo qua đảo lại trước ánh mắt của Lớp Trưởng bọn họ vài cái, sau đó nhanh chóng đưa cho Tử Tiêu xem, cười nhạo nói "Đây mà là chứng cứ?"
Lớp Trưởng sửng sốt một lát, lập tức không thể tin nổi nhìn Vĩ Tử "Bộ bài này là cậu chuẩn bị, chẳng lẽ cậu..."
"Đừng có nói giỡn chứ Lớp Trưởng" Vĩ Tử mỉm cười "Chẳng phải tối hôm qua chúng ta cũng có chơi qua sao, cậu cũng là người phát bài, chắc cậu biết rõ, nếu như dư ra thêm một quân 10 bích, thì những người còn lại cũng sẽ nhanh chóng phát hiện ra là dư bài.
Loại sự tình này, căn bản khi chia bài thì không thể nào lừa được người khác"
Tử Tiêu gật đầu "Đúng vậy, cho nên quân bày tẩy này, ngươi chỉ có thể sử dụng ở ván cuối cùng"
Ván cuối thì không sao cả, chơi xong cũng chẳng còn ai chơi tiếp để chia bài rồi bị phát hiện
Mộc Á Tùy nghĩ nghĩ, dùng sức gật đầu, nhưng lại lập tức khó hiểu nói "Thế nhưng làm sao để xác định ván nào là ván cuối? Khi đó chúng ta vẫn một mực chơi, cũng không biết định chơi đến khi nào, cho nên vô luận là thế nào, thì ván nào cũng có thể sẽ trở thành ván cuối cùng, nhưng cũng có khả năng là không phải.
Đã không thể nắm chắc như thế, thì tại sao cậu ta lại biết ván nào là ván cuối để trộn vào?"
Tử Tiêu khen ngợi nhìn cậu, khiến cho Mộc Á Tùy không hiểu gì cả
Lớp Trưởng lại đột nhiên lên tiếng "Không phải là không có cách, chỉ cần để hắn thắng ở ván cuối cùng, lúc đó..." Hắn đem ánh mắt nhìn thẳng Vĩ Tử "Vào lúc đưa ra hình phạt, hắn có thể cho điều kiện thời gian thực hiện hình phạt trở nên dài hơn, lúc đó sẽ không có ai chú tâm vào những quân bài, hắn sẽ có thời gian để thu lại quân bài"
"Lúc ấy, người thắng cuối cùng chính là – Vĩ Tử"
Mọi người đem ánh mắt nhìn thẳng hắn
Vĩ Tử miễn cưỡng cười "Vậy thì cũng chỉ chứng minh là tớ chơi bài có gian lận, dối trá, chỉ vì tớ thấy thua quá nhiều lần, nên mới nghĩ cách thắng lại một phen mà thôi, không thể vì điều này coi tớ là hung thủ giết người được"
Tử Tiêu híp mắt nhìn hắn "Ngươi quả thật là rất muốn thắng một phen.
Bởi vì ngươi cần một kẻ chết thay, kẻ không có chứng cứ ngoại phạm"
Thụ Minh khó có thể tin được nhìn về phía hắn "Cậu khiến tôi rời khỏi, chính là muốn cho tôi không có chứng cứ ngoại phạm, tiện đà làm con sơn dương chịu tội thay cậu?"
Vĩ Tử tránh đi ánh mắt của hắn, Tử Tiêu lại không có ý định buông tha hắn "Ngay từ đầu, người mà ngươi muốn làm kẻ chết thay chính là Á Tùy a? Chỉ có điều, bởi vì sự xuất hiện của tôi đã làm rối loạn kế hoạch của ngươi"
Sắc mặt Mộc Á Tùy lúc này rất khó coi, vẻ mặt càng ngày tái nhợt
Lâm Thần Cương như rơi vào trong sương mù, nhìn bọn hắn cãi nhau liền không chịu được ngắt lời, trong đầu hắn rất không bình tĩnh được "Đến tột cùng là xảy ra chuyện gì? Nói rõ hơn một chút"
Tử Tiêu nghiêng người liếc hắn một chút rồi chuyển lên người của Vĩ Tử "Đêm qua, ngươi nương theo vụ cá cược đi lên lầu hai, đem Mập Mạp đang ngủ say đánh thức.
Cố ý chọc tức hắn, để cho tôi cùng tất cả mọi người xác nhận là hắn lúc đó còn sống, sau đó ngươi ra tay giết hắn.
Ngươi cố ý chọc tức hắn như vậy, cũng là vì muốn cho tất cả mọi người không dám lên trên gác làm phiền tên đó thêm lần nữa, không làm cho kế hoạch của ngươi đổ vỡ"
"Sau đó, ngươi nhân cơ hội đi nấu đồ ăn khuya, mang giày của Thụ Minh đến cái sân đằng sau căn gác kia, ngụy tạo có dấu vết của người từ ngoài leo vào.
Tiếp nữa chính là thắng thêm ván cuối, sai Thụ Minh đi ra ngoài, khiến cho hắn không có chứng cứ ngoại phạm"
Vĩ Từ cười có chút miễn cưỡng "Ngươi nói như vậy cũng rất có lý, nhưng để chiến thắng ở ván cuối cùng kia, thủ đoạn thắng cũng quá dễ dàng để mọi người phát hiện ra đi, nếu quả thật là tôi giết người, dùng thủ đoạn như vậy thì quá mạo hiểm"
"Đúng vậy" Tử Tiêu gật đầu "Cho nên vì để đảm bảo...!ngươi đã cho những người ở đây ăn phải đồ ăn khuya có tẩm thuốc ngủ, lúc ấy tất cả mọi người đều trong tình trạng mơ màng, muốn qua mặt thì cũng không có việc gì khó"
Tử Tiêu nhìn sắc mặt tái nhợt của hắn, cuối cùng nói thẳng, không cho hắn có ý định giảo biện "Nhưng điều ngươi không ngờ đến là, cả quá trình này lại xảy ra hai điều ngoài ý muốn.
Động tác của Thụ Minh quá nhanh, ngươi vất vả đợi cho Lớp Trưởng ngủ say, muốn đi đến rút quân bài về, như lại thấy Thụ Minh hoàn thành xong hình phạt trở về, đó là điều thứ nhất"
"Mà thi thể của em họ Mộc Á Tùy bị phát hiện ở đầu thôn sáng nay, đó chính là điều thứ hai.
Bởi vì nếu giả dụ như Thụ Minh bị hoài nghi giết người kia, thì căn cứ vào thời gian mà phân tích, hắn không thể nào có thời gian để giết chết Mập Mạp.
Bởi vậy, khi ngươi tạo ra chứng cứ buộc tội hắn nhưng nó lại trở thành chứng cứ rửa sạch tội cho hắn"
Ánh mắt của Tử Tiêu dần trở nên lạnh như băng, dám tính toán lên người của hắn, hắn sẽ dùng mạng sống của kẻ đó phải trả giá
Vĩ Tử im lặng nhìn Tử Tiêu, đột nhiên cả người vô lực, đem chính mình ngã ngồi xuống cái ghế bên cạnh
"Thật là không may mắn a!" Hắn nhắm mắt lại, biểu lộ bộ dáng chấp nhận số mệnh
"Vì cái gì? Tại sao ngươi phải làm như thế?" Lớp Trưởng đè nén cơn giận,