Sáng sớm, Bạch Diễn cùng Hoàng Nghiêu cùng nhau xuất môn.
Lý Tránh cũng vội vàng đi xuống Minh giới thám thính tình hình, chỉ để lại Mộc Á Tùy, miễn cưỡng ngáp một cái.
Hiện tại nhập vào thân thể con mèo nhỏ này, Mộc Á Tùy liền quen thuộc luôn thói quen của nó – buổi tối thì tinh thần sáng láng, nhưng ban ngày lại ngáp liên tục.
Đặc biệt khi có ánh năng ấm áp chiếu vào người, mí mắt của Mộc Á Tùy đều dính cùng một chỗ
Cũng không biết vì cái gì, khoảng thời gian đợi bọn Tử Tiêu trở về, tâm tinh của cậu chậm rãi từ lo lắng trở nên bình tĩnh.
Đối với ván cược với Hoàng Nghiêu lúc trước, ngược lại cậu cảm thấy được có chút hi vọng – Hoàng Nhiêu căn bản không có tận lực bắt chước, giống như chủ tâm muốn cho người khác biết rõ hắn là ai, liền ngay cả người trì độn như Bạch Diễn cũng có thể phát giác ra chỗ bất thường, không có lý do gì Tử Tiêu lại không nhận ra...
Như vậy có thể tưởng tượng, cậu cũng có được chút an tâm, tuy nhiên cậu cũng không rõ ràng lắm mục đích của Hoàng Nghiêu là gì.
Về chuyện khác, chuyện của Đỗ Đào làm cậu cảm thấy vô cùng quỷ dị.
Đầu tiên là chuyện cậu bị bắt cóc, mà lúc đó tuy thoạt nhìn Đỗ Đào có điểm không bình thường, nhưng cũng không nhìn ra được hắn có khuynh hướng tự sát
Chỉ mới qua một buổi tối, Mộc Á Tùy liền xuất hồn ra khỏi thân thể của chính mình, mà càng quỷ dị hơn chính là, Đỗ Đào lại tự sát, linh hồn lại không rõ tung tích.
Cuối cùng chính là Hoàng Nghiêu, một người vốn nên chết lại đột nhiên xuất hiện, chiếm lấy thân thể của cậu, nhưng vẫn cùng cậu đánh cược
Có lẽ trong chuyện này còn có chuyện gì đó mà bọn cậu không chú ý đến...!Mộc Á Tùy nghệch cổ mèo suy nghĩ cả buổi, cũng không có đột phá được mấu chốt gì
Chán đến chết, Mộc Á Tùy dứt khoát cũng không muốn suy nghĩ nữa, chống thân thể đứng dậy đi bộ ra cửa của nhà cổ.
Ngoại trừ có đường thông đến nội thành, thì ba mặt của nhà cổ đều là hoang dã.
Lúc trước, cậu và Tử Tiêu cũng đã từng đi đến những nơi đó thám hiểm, mỗi lần phát hiện được điều gì mới mẻ đều vô cùng hứng thú.
Từ khắp nơi đào móc ra thứ gì đó, có lúc thì đá cuội hình con gà, đàn cổ thoạt nhìn có chút niên đại...!Đến nay, những thứ đó còn được bày trong phòng của bọn cậu
Bất tri bất giác, Mộc Á Tùy bước vào sâu hơn, có lẽ là sẽ tìm được chút gì đó – Mộc Á Tùy giơ hai móng trước bắt đầu đào, tràn đầy tự tin
Không quá nửa giờ sau, ngoại trừ móng vuốt của cậu dính đầy đất bùn, thì cũng không có thu hoạch được gì
Thật là kỳ quái, trước kia khi cùng Tử Tiêu đến, đào một cái là có, xem ra hôm nay vận khí không tốt...!Mộc Á Tùy càng cảm thấy uể oải.
Vốn là muốn tìm chút sự tình để làm chính mình phân tâm, không nghĩ tới lại càng nghĩ tới Tử Tiêu nhiều hơn
"Ai" Cậu thở dài
Tiếp tục vô thức tùy ý đào đất, suy nghĩ của Mộc Á Tùy liền đã bay cực kỳ xa.
Đột nhiên Đát một tiếng, cậu sợ tới móng vuốt co rụt lại, con mắt mèo trừng to
Cái này...!vật gì kia? Trong nội tâm của cậu nói thầm hai câu, thân thể mèo nhỏ chậm rãi bước qua
Đợi cậu đến gần mới nhìn rõ, đó là một cái bia mộ, phía trên không có đề chữ, chỉ vẽ mấy hình thù rất phức tạp.
Mộc Á Tùy dùng vuốt mèo khẽ gẩy gẩy – đại khái là do nhiều năm được chôn dưới mặt đất, Mộc Á Tùy vừa mới khẽ chạm liền khiến cho nó trồi lên trên mặt đất
Mà cái trận đồ kia rất quái dị, cùng với trận đồ bát quái trong phòng Tử Tiêu có vài phần tương tự nhưng lại có chút không giống.
Mộc Á Tùy đối với những điều này cũng không có hiểu nhiều, cho nên nhìn hồi lâu vẫn xem không hiểu
Ngay khi cậu đang định rời đi, trận đồ lóe lên ánh sáng đỏ tươi, Mộc Á Tùy không kịp né tránh, liền cảm thấy có cái gì đó cực nóng chiếu lên người, sau đó cậu liền mất đi ý thức
Như là bị người hung hăng vung trên mặt đất, Mộc Á Tùy cảm thấy cả người trên dưới đều đau xót, sau đó từ sâu kín tỉnh lại.
Mộc Á Tùy cố gắng thích ứng với ánh sáng, phát hiện tựa hồ cậu đã bị cuốn vào một nơi trong giống như một cái huyệt động – u ám, ẩm ướt, mang theo hương vị một cổ rêu xanh
Còn không kịp ca thán, Mộc Á Tùy rất nhanh liền phát hiện chuyện cậu bi thống nhất – phía dưới chân của cậu có một cục nho nhỏ, đó chính là thân thể của con mèo hoa, thoạt nhìn ngay cả một điểm khí tức cũng không có, mà chính cậu, lại quay trở về trạng thái linh hồn
Chẳng lẽ lại là linh hồn xuất khiếu? Mộc Á Tùy nghĩ như vậy, cậu hướng thân thể của mèo nhỏ nhảy vào, bất quá cũng vô ích, cơ hồ ngay lập tức, cậu lại bị bắn ra
Cậu nhớ rõ Hắc Liêu từng nói, một khi thân thể đã dừng tất cả hoạt động của các cơ quan, trừ phi dùng cấm thuật, nếu không sẽ không có biện pháp nhập lại vào thân thể đó.
Thoạt nhìn, cấm thuật của Hoàng Nghiêu dùng trên người cậu đã mất đi hiệu lực
Ngồi xổm xuống nhìn khối thân thể mèo nhỏ ở chung với cậu chưa tới hai ngày trước mặt, Mộc Á Tùy yên lặng hít một ngụm khí, cậu ngược lại muốn dùng sức nâng thân thể mèo nhỏ đứng dậy, nhưng lại là hữu tâm vô lực, dùng trạng thái trong suốt hiện tại của cậu, căn bản không thể tiếp xúc được với thân thể của mèo nhỏ
Ngồi xổm cầu nguyện vài câu, Mộc Á Tùy bay tìm cửa động.
"Đã là ở trong trạng thái này, như vậy có lẽ sẽ trực tiếp xuyên qua mà đi ra?"
Cậu nghĩ như vậy, âm thầm vận sức hướng vách động nhào tới
Bùm một tiếng, Mộc Á Tùy đau đến nhe răng nhếch miệng.
Cậu thế nhưng đụng được vách động? Chưa từ bỏ ý định, Mộc Á Tùy hướng đến vách động khác nhảo tới
Lại một lần nữa ba một tiếng bắn trở về.
Mộc