“Nhưng là ta quả thật quá đói, ăn xong tim những người đó rồi bụng vẫn còn rất đói, ta không muốn trở về, trở về sẽ lại bị đói bụng, cho nên…”
Nghe tiểu chính thái trả lời xong, trong lòng Sở Lạc Lạc đã hiểu một chút, nàng thương tiếc sờ đầu thiếu niên, nghiêm mặt nói: “Đi theo ta cũng được, nhưng không được phép tùy tiện giết người, cũng không thể đi ăn tim người, tỷ tỷ sẽ cho ngươi ăn thứ khác.”
“Ân, ta nhấn định sẽ thật ngoan ngoãn!” Thiếu niên vội vàng gật đầu đáp ứng, hai tròng mắt hiện lên một chút vui sướng, hắn rất thích tỷ tỷ này, hắn cảm thấy nàng không giống những người đó, trên người nàng tản mát ra một loại hơi thở thân thiết.
Sở Lạc Lạc cười nhẹ, ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, trên bầu trời đêm màu lam sậm có một vầng trăng tỏa ra ánh sáng nhu hòa xuyên thấu qua từng tầng sương mù, nói: “Về sau, tên của ngươi là Lãnh Nguyệt, thích không?”
“Thích!” Trên mặt thiếu niên tràn đầy tươi cười đáp.
Trên đường về, Sở Lạc Lạc lại đau đầu nghĩ ngày mai nên giải thích thân phận thiếu niên như thế nào, vì tránh cho đôi huyết mâu kia tiết lộ thân phận Lãnh Nguyệt, Sở Lạc Lạc cố ý dùng ảo thuật. Dưới sự che giấu của ảo thuật, Lãnh Nguyệt mái tóc đen, con ngươi đen, càng tỏa ra nét tuấn mỹ vô song.
“Tỷ tỷ, ngươi tại sao lại mang mặt nạ, để cho Lãnh Nguyệt nhìn mặt người đi.” Lãnh Nguyệt nghiêng gương mặt hoàn mỹ không tỳ vết, làm nũng với Sở Lạc Lạc.
Sở Lạc Lạc cười cười, cởi mặt nạ hình đầu trẻ con, hiện ra bộ mặt vốn có.
“Oa, tỷ tỷ thật đẹp! Lãnh Nguyệt rất thích!” Thấy dung mạo tuyệt mỹ của Sở Lạc Lạc, Lãnh Nguyệt không nhịn được nhào tới ôm thắt lưng Sở Lạc Lạc kêu lên: “Hơn nữa tim tỷ tỷ ăn cũng rất ngon! Di! Như thế nào bên trong còn có một viên?”
Nghe vậy, nụ cười vừa mới nở ra của Sở Lạc Lạc liền cương cứng ở khóe miệng.
Nàng có chút bất đắc dĩ đem Lãnh Nguyệt đang ở trên người mình xuống, Sở Lạc Lạc kiên nhẫn giải thích về vấn đề cái tim lợn kia, hơn nữa còn nghiêm túc dạy dỗ Lãnh Nguyệt về sau không được phép lại ăn tim người.
Lãnh Nguyệt ngoan ngoãn gật đầu, mở đôi mắt to ngập nước nhìn Sở Lạc Lạc: “Lãnh Nguyệt nghe lời tỷ tỷ không ăn tim người, nhưng là tỷ tỷ về sau không thể bỏ mặc Lãnh Nguyệt nha, bằng không Lãnh Nguyệt sẽ đói bụng.”
Lãnh Nguyệt đáng thương hề hề sờ sờ bụng của mình.
Nhìn tiểu chính thái xinh đẹp trước mặt, Sở Lạc Lạc lại một lần nữa phát sầu vì việc giải thích thân phận của hắn, càng nghĩ càng không nghĩ ra một biện pháp nào tốt. Vì thế nàng lôi kéo Lãnh Nguyệt uyển chuyển nói: “Lãnh Nguyệt, ngày mai tỷ tỷ sẽ rời khỏi nơi này, nếu như mang ngươi cùng đi thì không tiện, nếu không thì…”
Ai biết Lãnh Nguyệt vừa nghe lời nói của Sở Lạc Lạc trong hốc mắt liền ươn ướt, đáng thương giống như một con chó nhỏ bị vứt bỏ. Hắn túm chặt quần áo của Sở Lạc Lạc nói: “Tỷ tỷ, ngươi muốn bỏ rơi Lãnh Nguyệt sao? Lãnh Nguyệt sẽ ngoan mà. Tỷ tỷ nếu như cảm thấy không tiện thì Lãnh Nguyệt có thể ẩn mình bên trong cái mặt nạ kia, như vậy tỷ tỷ sẽ không cần lo lắng, hơn nữa ta cũng có thể ở gần tỷ tỷ hơn.”
Sở Lạc Lạc vốn muốn nói cho Lãnh Nguyệt chia nhau rời khỏi thành, cho đến Vân Đô sẽ hợp lại nhưng là sau khi nghe được lời nói của Lãnh Nguyệt đôi mắt hổ phách không khỏi mở to, nàng có chút kinh ngạc nói: “Ngươi vừa nói… Ngươi có thể ẩn mình bên trong mặt nạ?”
“Đó chỉ là chuyện nhỏ!” Lãnh Nguyệt đắc ý cười, hắn lắc mình, thân hình nhoáng lên một cái, nhất thời hóa thành một đạo sương mù đỏ như máu chui vào bên trong cái mặt nạ hình đầu trẻ em kia.
Hình đầu trẻ em nhất thời giống như có sự sống, hướng về phía Sở Lạc Lạc nháy mắt mấy cái, miệng còn mở ra khép vào nói: “Tỷ tỷ, ngươi xem, ta ở trong này.”
Sở Lạc Lạc kinh ngạc nâng mặt nạ lên nhìn cái đầu trẻ em đang ở trước mặt mình tề mi lộng nhãn khoe ra sự đắc ý, không nói lên lời. Lãnh Nguyệt này rốt cục là có lai lịch gì, cư nhiên lại có thể hóa hình bám vào vật thể khác. Nàng vốn tưởng rằng Lãnh Nguyệt chính là công cụ