Sau khi Sở Hiên rời khỏi khách sạn liền đi thẳng đến phủ thành chủ, khi hắn ngang nhiên đứng trước cửa lớn, thủ vệ canh cửa thậm chí còn không tin vào mắt mình, đây chẳng phải là người mà sứ giả muốn tìm sao? Cư nhiên lại dám can đảm tự mình dâng tới cửa, còn là một bộ dáng khí vũ hiên ngang.
Vì thế, trong ánh mắt cảnh giác và kinh ngạc của hai tên thủ vệ, Sở Hiên hiên ngang ưỡn ngực đi vào phủ thành chủ, bọn thủ vệ nhất thời cũng không dám tấn công.
Tối nay, không có ánh trăng, cũng không có ánh sao.
Lúc này, Sở Hiên đang ở trong một gian phòng lịch sự tao nhã trong phủ thành chủ, mặt hắn hướng vào bên trong, tay khoanh trước ngực, nhàn nhã đứng. Từ khi bước vào phủ thành chủ hắn liền bỏ vũ khí xuống, nhưng không có một thủ vệ nào dám bất kính đối với hắn. Vì vậy, thiếu niên không rõ thân phận này chính là người mà sứ giả đến từ hoàng thành muốn tìm.
Nghe được tiếng bước chân từ ngoài cửa truyền vào, Sở Hiên quay đầu, chỉ thấy một nam tử trẻ tuổi xa lạ thong dong đi tới. Nhưng là ngay tại thời điểm khi hắn bước vào phòng bỗng nhiên cảm nhận được một cỗ áp lực vô hình, hắn ngẩng đầu nhìn về phía thiếu niên đang phóng ra áp lực kia, trong mắt có chút không thể tin cũng có vài phần thưởng thức.
“Lãnh Tiêu Nhiên đâu?” Sở Hiên mắt lạnh nhìn người vừa tới, sứ giả đến từ hoàng thành.
Câu hỏi của Sở Hiên làm cho hắn sửng sốt, ngay cả lời vốn dĩ muốn nói cúng phải nuốt xuống. Từ lúc hắn biết tin Sở Hiên một mình đi vào phủ thành chủ đã nghĩ rằng người này quả nhiên có chút gan dạ, sáng suốt. Chủ nhân coi trong hắn như thế, đương nhiên hắn cũng có chỗ hơn người.
Bất quá, hắn vẫn phải thử xem, Sở Hiên có đáng để cho Lãnh gia nguyện ý trung thành hay khồng, vì thế, hắn cố khí khoan thai đến chậm. Nhưng là hắn không nghĩ đến, trên mặt Sở Hiên lại không nhìn ra một điểm gấp gáp nào, cũng không có một chút kích động. Ngược lại còn đảo khách thành chủ, cho hắn một cái ra oai phủ đầu. Hắn cười kẽ một tiếng, che dấu sự mất tự nhiên của mình, nói: “Tại hạ là Lãnh Nghị, thế tử quả nhiên trí tuệ hơn người, ngài vì sao lại biết ta không phải người của Sở Vương?”
Sở Hiên hừ lạnh một tiễng: “Sở Vương gia hiện nay Sở Hàn chỉ biết đùa giỡn chút âm mưu quỷ kế, mưu quyền đoạt lợi. Địa vị của Sở Vương phủ ở Thiên Kỳ quốc đã không còn lớn mạnh như trước. Lấy dã tâm của Lãnh Tiêu Nhiên, lại có thể để ta dễ dàng chịu chết sao?”
Lời này vừa nói ra, Lãnh Nghị không khỏi cẩn thận đánh giá lại vị thiếu niên trước mặt. Không nghĩ tới, một thiếu niên còn trẻ như vậy lại có tâm tư như vậy, quả nhiên người mà chủ tử lựa chọn. Trong giọng nói của hắn lập tức thiếu đi khinh thị vốn có: “Trước khi tại hạ đến Vân Quy thành chủ nhân từng nói hết thảy xem biểu hiện của thế tử.”
Sở Hiên nhướng mày nói: “Vậy sao? Ý của ngươi là Lãnh Tiêu Nhiên không có đến đây, ta vốn tưởng rằng với tính cách của hắn nhất định sẽ phải tự mình thu hoạch thành quả.”
Ban đêm, Vân Quy thành một mảnh yên tĩnh, bời vì hai ngày nay sự kiên thực tâm ma huyên náo cho nên khi màn đêm vừa buông xuống dân chúng trong thành liền đóng chặt cửa nhà.
Dưới sự che giấu của bóng đêm, hai đạo bóng dáng cách nhau không xa yên lặng nhảy qua các nóc nhàn dân, nhẹ nhàng tiến đến phủ của thành chủ Vân Quy thành- Tống Nhân.
Sở Lạc Lạc từng nghĩ cần phải tìm Sở Hiên trước nhưng là phủ thành chủ lướn như vậy, cũng không biết bắt đầu tìm từ đâu. Cầm tặc trước cầm vương*, chỉ cần bắt được cái tên thành chủ kia thì còn sợ gì không cứu được Sở Hiên. Hạ quyết tâm, nàng và Lãnh Nguyệt xông vào trung tâm phủ thành chủ. (Cầm tặc trước cầm vương: Bắt giặc phải bắt kẻ cầm đầu)
Nhưng mà, phủ thành chủ cư nhiên lại không có một bóng người.
“Đúng rồi! Tỷ tỷ, cái người xấu kia còn có một cái mặt thất, ở bên kia…” Nhắc tới Tống Nhân, Lãnh Nguyệt dường như nhớ lại những ngày phải chịu đói, trên gương mặt nhỏ nhắn tuấn mỹ tràn đầy oán hận.
Nói là mật thất, thực ra cũng chỉ là con đường nhỏ đơn sơ ẩn sau một bức họa bên trong thư phòng mà thôi, thật sự là không sáng tạo.
Thoải mái né tránh quan binh tuần tra, Sở Lạc Lạc và Lãnh Nguyệt che dấu hơi thở của mình nhẹ nhàng tiến vào thư phòng, phía sau bức họa kia, thanh âm đứt quãng truyền đến.
Đại khái là thành chủ Tống Nhân không nghĩ tới có người lại dám to gan đến phủ của mình tra xét cho nên ngay