“Ha ha… Cổ Vân Lạc? Ngươi nói chính là Cổ Vân Lạc được xưng tụng là thiên tài ma pháp sư sao?” Thanh âm người mặc áo đen truyền đến, vẫn là thanh âm già nua như cũ. “Nếu như có vinh hạnh gặp được ta cũng muốn cùng nàng luận bàn một phen. Nhưng mà nghe nói mười mấy năm trước, sau khi nàng đi vào Huyết Sắc Chi Lâm, không một ai biết được tung tích của nàng, theo ta thấy nàng sớm hóa thành một đống xương trắng rồi!”
Lãnh Tiêu Nhiên nghe lời này sau, cả người liền cứng đờ, lời nói vốn dĩ muốn thốt ra cưa như vậy nghẹn lại trong họng. Sắc mặt của hắn có thể nói là vô cùng rực rỡ, đôi mắt màu bạc tràn đầy sự ngạc nhiên và khó tin.
Sở Lạc Lạc không thèm để ý đến phản ứng của Lãnh Tiêu Nhiên, nắm tay Sở Hiên biến mất trong trời đêm.
Sở Lạc Lạc quả thực không ngờ lại có thể từ miệng Lãnh Tiêu Nhiên nghe được cái tên kiếp trước của mình. Nhưng là nàng chắc chắn kiếp trước nàng chưa từng gặp Lãnh Tiêu Nhiên, ngay cả tên cũng chưa từng nghe qua. Nhưng mà hiển nhiên là Lãnh Tiêu Nhiên có thể nhận ra nàng là vì cái phép thuật vừa rồi. Bất luận làm sao hắn có thể nhận ra pháp thuật của nàng thì tại sao lúc đó thần sắc của hắn lại quái dị như vậy, cả người còn ngây ngốc đứng một bên a… Chiếu theo tình hình vừa rồi, muốn giết hắn quả thực là dễ như trở bàn tay, chỉ là Sở Lạc Lạc nàng sẽ không đi làm cái chuyện lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn này.
Hơn nữa, ánh mắt giống như rắn độc của Lãnh Tiêu Nhiên trong ấn tượng của nàng, tác phong tà khí làm cho người ta khó có thể nắm bắt, nhưng là vừa rồi, đôi mắt bạc kia lại lóe ra vui sướng kích động, cuối cùng còn có đau thương nồng đậm và kinh ngạc. Không biết vì sao, nhìn thấy sự biến hóa này của Lãnh Tiêu Nhiên lại làm cho Sở Lạc Lạc có một loại xúc động muốn chạy trối chết không muốn đối mặt.
Trong bóng đêm, hai bóng dáng nhẹ nhàng lướt qua tường thành.
Lãnh Nghị nhìn sắc mặt Lãnh Tiêu Nhiên thay đổi, hắn chưa bao giờ thấy bộ dạng như vậy của chủ nhân. Chủ nhân trong cảm nhận của hắn luôn là cơ trí, bình tĩnh, cho dù là đối mặt với kẻ địch mạnh thì khóe miệng vẫn vĩnh viễn lộ ra nụ cười tà mị. Nhưng đêm nay, đối mặt với người mặc áo đen kia, chủ nhân lại trở nên khác thường như vậy…
Sau một hồi lâu Lãnh Nghị mới lên tiếng gọi: “Chủ nhân…”
Nhưng là vò lúc này Lãnh Tiêu Nhiên không thể nghe thấy tiếng gọi của Lãnh Nghị, hắn vẫn chìm đắm trong suy nghĩ của mình.
Không có khả năng, tuyệt đối không thể! Nàng sẽ không thể dễ dàng chết đi! Nàng thông minh nhạy bén như vậy, làm sao có thể …
Thẳng cho đến khi ánh rạng đông đầu tiên xuất hiện, đôi mắt không có tiêu cự của Lãnh Tiêu Nhiên mới dần dần thông suốt. Lúc này, sương mù dày đặc đã tan hết, ở Vân Quy Thành chỉ có hai canh giờ sau khi mặt trời mọc, sương mù mới có thể biến mất. Lãnh Tiêu Nhiên ngẩng đầu nhìn thái dương mới ló dạng, cặp mắt bạc hẹp dài hơi nheo lại, ánh mắt quyết liệt mà kiên định, trên gương mặt tà mị đã không có nửa phần mê mang nào.
“Lãnh Nghị.”
“Có thuộc hạ!”
“Ngươi về hoàng thành trước, ta có việc phải đi một thời gian.”
“Nhưng là, về phía Sở Vương gia…”
“Không cần nhiều lời, ta tự có tính toán. Nếu như có chuyện gì, ngươi tùy cơ ứng biến.”
--
Người mặc áo đen lôi kéo Sở Hiên lướt qua tường thành, một đường chạy đi, chốc lát đã ra khỏi địa phận Vân Quy Thành.
Trên đường, ánh mắt Sở Hiên lóe ra, vài lầm muốn nói chuyện, đến bên miệng lại không thể nào nói ra.
Cho đến khi bọn họ dừng bước, tay của người mặc áo đen chỉ vào phía trước, trầm thấp nói: “Đi đi, muội muội của ngươi đang đợi ngươi…”
Muội muội?!
Nhìn theo phương hướng mà người mặc áo đen vừa chie, cách đó không xa, một bóng dáng nhỏ nhắn mà quen thuộc vẫy tay với hắn, người kia đúng là Sở Lạc Lạc.
Thanh âm già nua trầm thấp lại một lần nữa truyền đến, người mặc áo đen nói: “Ngươi hẳn là nên cảm ơn muội muội ngươi, hừ, nếu không phải vì muội muội ngươi đã cứu đồ đệ của ta, ta cần gì phải mạo hiểm lớn như vậy đi cứu một kẻ không quen biết…”
“Tiền… Tiền bối…” Trong khoảng thời gian ngắn, Sở Hiên cũng không biết nên xưng hô với người trước mắt như thế nào, có chút do dự nói.
“Nếu có nghi vấn gì thì hỏi muội muội của ngươi đi, từ nay về sau, ngươi và ta không ai nợ ai.” Nói xong, người mặc áo đen vung tay áo rộng thùng thình lên, hiển nhiên là không muốn nói nhiều với Sở Hiên. Một bụng nghi vẫn của Sở Hiên chỉ có thể nuốt vào trong, lại nghe thấy một tiếng cười dài của người mặc áo đen, cứ như vậy phiêu nhiên rời đi, dáng người của người mặc áo đen ở trong bóng đêm cực kì tiêu sái, nháy mắt liền biến mất khỏi tầm nhìn của Sở Hiên.
“Ca ca, ta chờ ngươi đã lâu, chúng ta vẫn nên đi nhanh một chút đi, nếu không cái tên thành chủ kia lại phái quan binh đuổi theo, sẽ rất phiền toái.”
Sở Lạc Lạc trước mặt mang vẻ mặt khẩn trương, giống như nàng đối với mọi chuyện đêm nay không biết chút gì, thậm chí