Cái nam nhân tuấn mỹ kia chính là Đại hoàng tử của Thiên Kỳ Quốc?
Nghe được đối thoại của người bên ngoài, Sở Lạc Lạc theo bản năng nhìn về phía Sở Hiên. Chỉ thấy Sở Hiên lúc này mang vẻ mặt nghiêm túc, ánh mắt màu xanh ngọc nhìn chằm chằm Đại hoàng tử kia.
Sở Lạc Lạc đại khái biết ý tưởng trong lòng Sở Hiên, nếu như có thể có được sự giúp đỡ của Đại hoàng tử Thiên Kì Quốc nhất định sẽ có tác dụng ngang với có được thế lực của Lãnh Tiêu Nhiên. Chỉ là, Sở Lạc Lạc nhìn thấy nam tử đứng phía sau Đại hoàng tử, ánh mắt của nàng hiện lên một tia hàn ý.
Người nọ chính là nam tử trẻ tuổi mặc áo lam hôm qua đã gặp trong cửa hàng ma pháp! Trong lòng Sở Lạc Lạc không khỏi cười lạnh, xem ra Đại hoàng tử này cũng chỉ là người tốt mã dẻ cùi. Nếu như thực sự là một công tử tao nhã, ôn nhuận như ngọc thì hắn làm sao có thể để ột người như vậy ở bên mình. (Tốt mã dẻ cùi: Chỉ người bên ngoài đẹp đẽ mà bên trong chẳng ra gì)
Nói đến công tử tao nhã, trong đầu Sở Lạc Lạc không khỏi xuất hiện một người khác, người kia chính là vị quý công tử đã gặp ở Lại Hiền trấn. Tuy rằng tùy tùng bên người hắn cũng đối xử vô cùng lạnh nhạt với mình nhưng không phải là vì khinh thường lính đánh thuê mà chỉ đơn giản là bất mãn thái độ của chủ nhân hắn đối với nàng có chút đặc biệt thôi. Nếu đem ra so sánh, cái nam tử mặc áo lam hôm qua mới chân chính là người khinh bỉ người dân bình thường.
Mọi người rất nhanh đã tảm đi, tranh chấp trên quảng trường giống như chỉ là một khúc nhạc đệm ngắn ngủi. Sở Hiên mang vẻ mặt trầm tư, đi thẳng đến cổng chính của Thánh Vân học viện. Sở Lạc Lạc cũng mang tâm tư trong lòng, rốt cuộc, nàng vẫn trở lại đây.
Thánh Vân học viện, nơi này có lịch sử giáo dục hàng trăm năm, trang nghiêm, sừng sững đứng vững dưới ánh mặt trời, ngoài cửa sắp xếp hai hàng người thật dài, xem ra đều là người đến đăng ký học.
Sở Hiên đương nhiên đi về phía đội ngũ chiêu mộ vũ kỹ mà lúc này, Sở Lạc Lạc ở bên cạnh bỗng nhiên ở miệng nói: “Ca ca… Ta muốn học ma pháp!”
Sở Hiên ngốc lăng một chút, nhìn đôi mắt của muội muội, trong đầu bỗng nhiên hiên ra đôi mắt màu hổ phách của người mặc áo đen, trong lòng hắn bỗng nhiên “Lộp bộp” nhảy dựng lên. Sau đó, hắn cũng không nói gì, chỉ là mỉm cười gật đầu, chính mình thật là đa nghi, than thể muội muội vốn không tốt, học ma pháp vốn là càng thích hợp hơn, chỉ là…
“Lạc Lạc, ngươi nếu như muốn học ma pháp vậy cuộc khảo thí nhập học…” Nghĩ đến điểm này, Sở Hiên nhíu nhíu mày.
Sở Lạc Lạc đảo mắt nói: “Ca ca, ta quên không nói cho ngươi biết, ngày đó người mặc áo đen kia nói ta có thiên phú học ma pháp, nếu như không phải hắn đã nhận được một người đệ tử tâm đắc thì còn muốn thu ta làm đệ tử đó!”
Đối với lời nói của muội muội, Sở Hiên không hề hoài nghi, hơn nữa sau khi nghe được người mặc áo đen nói Lạc Lạc có thiên phú ma pháp hắn lại vô cùng vui sướng.
Tuy rằng hàng người rất dài nhưng tốc độ khảo thí cũng rất nhanh, không bao lâu Sở Hiên đã đi vòa trước, một lát sau, người xếp hàng phía trước Sở Lạc Lạc ủ rũ đi ra.
Đối với khảo thí nhập học Sở Lạc Lạc cũng chưa có kinh nghiêm bởi vì lần trước của nàng là nhờ ‘đi cửa sau’. Đợi nàng bước vào trường thi chỉ thấy bên trong có hai giám khảo mặc pháp bào, trên bàn chính giữa đạt một quả cầu thủy tinh.
Thì ra là thế, tâm niệm Sở Lạc Lạc xoay chuyển, đã có đối sách.
Khi Sở Lạc Lạc bước vào, hai vị giám khảo chỉ là thản nhiên nhìn thoáng qua bởi vì thật sự là hôm nay bọn họ đã gặp vô số thí sinh tốt mã dẻ cùi.
Sở Lạc Lạc khẽ nhếch môi, đặt một bàn tay lên trên quả cầu thủy tinh, trong phút chốc từ đáy quả cầu thủy tinh hiện ra chất lỏng màu xanh. Theo phong nguyên tố rót vào ngày càng nhiều, màu sắc của chất lỏng ngày càng đậm rất nhanh, chất lỏng mày xanh dần chiếm một nửa thể tích quả cầu.
Lúc này hai vị giám khảo lười biếng mới giật mình, không nghĩ tới giá trị ma lực của thí sinh nhỏ tuổi này lại hiện ra theo phương thức này. Là thuộc tính phong! Dựa vào màu sắc của chất lỏng và thể tích, thiên phú cực cao.
Sở Lạc Lạc mỉm cười, chỉ thấy môt chất lỏng mày sắc khác, đỏ rực giống như lửa xuất hiện ở đỉnh quả cầu thủy tinh, rất nhanh liền lấp đầy một nửa thể tích còn lại. Lúc này, xanh và đỏ mỗi thứ chiếm một nửa thể tích lại vặn vẹo hòa hợp với nhau hình thành nên một lốc xoáy hai màu sắc nhanh chóng chuyển động bên trong quả cầu thủy tĩnh.
“Trời ạ! Là phong hỏa song thuộc tính!” Một giám khảo kinh ngạc nói
“Thiên tài! Tuyệt đối là thiên tài!” Một giám khảo còn lại kích động hô.
Kì thật