Mặc Vô nhìn ý cười trong suốt của Sở Lạc Lạc, không biết vì sao, cô gái chưa từng gặp mặt này lại làm cho hắn sinh ra cảm giác thân thiết.
“Ba người các ngươi đều muốn ta làm thầy dạy?” Mặc Vô đứng dậy, thản nhiên nói nhưng mà lúc này hai mắt hắn sáng ngời, đã không còn bộ dạng say trong men rượu như vừa rồi.
“Có người nói ta tới tìm ngươi.” Nhìn thấy chuyển biến của Mặc Vô, Lệ Vô Ngân hơi giật mình, sau đó mở miệng nói.
Mặc Vô cũng không lên tiếng, chỉ dùng ánh mắt thay thế cho câu hỏi của ông.
Lệ Vô Ngân đạm mạc nói: “Người kia nói chỉ cần nói với ngươi hắn họ Đỗ là được, hắn nói mình đã không còn gì có thể dạy cho ta, cho nên bảo ta tới nơi này tìm ngươi.”
Thì ra sau khi Lệ Vô Ngân tham gia khảo thí nhập học xong nhưng lại vẫn như cũ đứng ở cửa không rời đi kỉ thật là vì đợi Mặc Vô, bằng không theo như tính tình của hắn thì tuyệt đối sẽ không muốn ở lại những nơi ồn áo như thế thêm một giây nào. Cái ngươi dạy cho hắn ma pháp từng nói rằng Mặc Vô mê rượu, thường xuyên ra quán rượu mua rượu từ sáng sớm, tuy rằng ngày ấy hắn có thể gặp được Mặc Vô thế nhưng ở giữa lại xảy ra một vài chuyện lặt vặt.
Mặc Vô hơi nhíu mày nói: “Ngươi là đệ tử của Đỗ lão nhân?”
“Không phải.” Bởi vì hắn cũng không có bái sư nhưng mà khi nhắc đến Đỗ lão nhân, thần sắc của hắn nhiều thêm mấy phần kính trọng.
“Đỗ lão nhân là bằng hữu của Mặc Vô, một pháp sư thường xuyên dạo chơi khắp nơi, tên kia không phải là không thể dạy thêm cái gì mà hiển nhiên là muốn tự do thôi, cho nên tên kia lại đem người ủy thác lên người ông. Bất quá, đứa nhỏ do Đỗ lão nhân phó thác thực sự là không thể cự tuyệt.
Vì thế, Mặc Vô nhìn Lệ Vô Ngân so với lúc đầu thuận mắt hơn một chút, sau đó hắn đem ánh mắt chuyển qua cô gái đứng giữa – Sở Lạc Lạc.
Hắn còn chưa mở miệng, Sở Lạc Lạc ý cười đầy mặt đã nói: “Lão nhân, nếu như ngươi không dạy ta, là tổn thất của ngươi đó!”
Sở dĩ Sở Lạc Lạc nói những lời này là vì năm đó nàng chính là trả lời Mặc Vô như vậy.
Quả nhiên Mặc Vô nhất thời sứng sốt, hắn nhìn cô gái trước mắt, nhớ tới thời điểm nhiều năm trước kia, đệ tử đắc ý nhất của hắn, Cổ Vân Lạc cúng là nói như vậy, hơn nữa hai từ “lão nhân” của cô gái này lại làm cho hắn cảm nhân được loại tình cảm tường niệm nồng đậm.
“Ngươi tên gì?” Mặc Vô nhịn không được hỏi.
“Sở Lạc Lạc.”
Thì ra cô gái này cũng gọi là “Lạc Lạc” A! Lão nhân tóc bạc đầy đầu không khỏi thổn thức gọi trong lòng.
“Này này! Lão nhân, ngươi đừng xem nhẹ ta nha!”
Thiếu niên hồng bào bất mãn hét lên, cho tới nay, hắn ở trong đám người đều là nhân vật chói mắt nhất, bất luận gia thế, tướng mạo hay là năng lực đều khiến cho người ta hâm mộ không dứt, chưa từng gặp được cái loại tình cảnh bị xem nhẹ như thế này.
Lời nói của Đông Phương Ngạo đáng gãy hồi tướng của Mặc Vô.
“Tên tiểu tử ngươi cũng đến xem náo nhiệt cái gì?!” Mặc Vô có chút bất mãn, xú tiểu tử này cư nhiên lớn tiếng ồn áo, còn gọi hắn là lão nhân.
“ Hừ! Rõ ràng là phân biệt đối xử!” Đông Phương Ngạo bất mãn hừ lạnh nói, cái tên tiểu tử họ Lệ kia có người quen giới thiệu thì thôi đi, vì sao ngay cả tiểu cô nương này cũng được quan tâm nhiều hơn hắn, hắn cảm thấy tự tôn bị nhục nhã.
“Ta không biết! Dù sao, nếu như ngươi nhận bọn họ thì cũng phải nhận ta! Nếu không, ta liền ở lại nơi này của ngươi, chết cũng không đi.” Đông Phương Ngạo liên tục hét lên, giọng lớn tiếng của hắn là cho Mặc Vô từng trận choáng đầu.
Lệ Vô Ngân và Sở Lạc Lạc cũng nghiêng đầu nhìn, đôi mắt màu lam và màu hổ phách đều mang theo một tia khinh thường. Thiếu niên tóc hồng này thoạt nhìn gương mặt đều là những đường cong cương nghị, nam tử hán mười phần khí khái cư nhiên khóc lóc om xòm, chơi xấu.
“Các ngươi là cái loại ánh mắt gì thế hả!” Đông Phương Ngạo bất mãn hô, sau đó trực tiếp đặt mông ngồi trên sàn, rõ ràng là một bộ dạng lưu manh, sao còn tư thế oai hùng tỏa sáng lúc trước.
“Ta có nói muốn nhận đệ tử sao?” Mặc Vô vuốt chòm râu hoa râm, hai mắt hiện lên vài phần giảo hoạt, hắn chậm rãi nói: “Nhưng mà, nếu như các ngươi có thể thông qua khảo nghiệm của ta, ta có thể sẽ xem xét.”
Lão nhân giảo hoạt này! Ba người đồng thời nghĩ trong lòng.
Nhưng mà chỉ là hai người trong đó hơi nhíu mày kiếm, mà Sở Lạc Lạc đứng giữa ý cười lại càng sâu, lão nhân này, vẫn đa mưu túc trí như thế a!
“Khảo nghiệm như thế nào?” Đông Phương Ngạo nhíu mày, nhất thời nhảy dựng lên, không