Hiện tại ca ca trên danh nghĩa này là người duy nhất nàng có thể dựa vào, nếu như Sở Hiên xảy ra chuyện, như vậy cuộc sống sau này của nàng khẳng định không tốt. Trải qua ba tháng tĩnh dưỡng cùng điều trị, Sở Lạc Lạc vốn bản tính đạm mạc trong lòng cũng có chút gấp gáp. Tuy rằng nàng đã chấp nhận sự thật nàng tá thi hoàn hồn nhưng là cái thân thể này cũng quá yếu ớt rồi. Mấy ngày qua nàng vô số lần nhớ tới phòng thí nghiệm bí mật bên trong Huyết Sắc Chi Lâm, nhớ tới những cuốn sách cổ ma pháp trân quý của nàng, còn có Vân Khuynh mà nàng dốc hết tâm huyết sáng tạo ra, trong lòng thật đau a!
Chạng vạng ngày hôm sau, trên bàn cơm, Sở Hiên một bên cắn từng miếng, từng miếng bánh nướng, một bên uống canh, Sở Lạc Lạc bất động thanh sắc nhìn Sở Hiên, bỗng nhiên trong lòng nảy ra một kế.
Sở Hiên vốn dĩ đang ăn hiển nhiên cũng chú ý tới ánh mắt của muội muội, nghi hoặc nhìn Sở Lạc Lạc chưa ăn một miếng nào.
“Lạc Lạc, ngươi làm sao vậy?” Sở Hiên nuốt xuống đồ ăn trong miệng, có chút lo lắng hỏi: “Chẳng lẽ là thân thể không thoải mái?”
Sở Lạc Lạc làm bộ dạng có chút ngượng ngùng mở miệng quanh co nói: “Ca ca, ngươi … ngươi có phải có một số chuyện gạt ta?”
Sở Hiên nghe được lời muội muội trong lòng nổi lên kinh hãi, vội vàng xua tay đáp: “Lạc Lạc, ngươi nói gì vậy, ca ca làm sao có thể gạt ngươi cái gì đâu, ngươi suy nghĩ quá nhiều rồi, ha ha … ha ha…”
Nhìn đôi tai đỏ ửng của Sở Hiên, Sở Lạc Lạc trong lòng nghĩ, cái tiểu hài tử này khi khẩn trương đôi tai đều đỏ lên, chính mình lại không thể vạch mặt hắn, còn phải giả trang ngây thơ vô tội, thực sự quá vô sỉ. Tự mắng chính mình một phen xong, Sở Lạc Lạc nói: “Đêm qua…”
Sở Hiên nghe tới hai chữ này trong lòng nhảy lên một chút, đôi tai lại càng đỏ, Sở Lạc Lạc cười thầm nói: “Ta hôm qua ngủ không ngon, dường như nghe được thanh âm từ cửa phòng ca ca …”
“Ha ha…” Sở Hiên cười gượng một tiếng, kích động cắn một miếng bánh lớn.
“Ca ca, ngươi là đang yêu có phải không?” Sở Lạc Lạc vẻ mặt ngây thơ hỏi.
“Khụ! Khụ!” Sở Hiên còn đang suy nghĩ nên trả lời như thế nào nghe nói vậy thiếu chút nữa nghẹn chết, hắn cố gắng nuốt miếng bánh xuống, thốt ra: “Cái gì … Cái gì?!”
Sở Lạc Lạc mở to mắt vô tội nhìn ca ca nói: “Chẳng lẽ không phải ca ca nửa đêm ra ngoài hẹn hò sao?”
“Này … Này …”
“Ca ca, ngươi thẹn thùng cái gì, chị dâu tương lai của ta là ai vậy?” Sở Lạc Lạc hưng phấn hỏi “Là Tiểu Lỵ mắt to, hay là Ny Ny ôn nhu? Hoặc là…”
Thấy tình hình hoàn toàn không giống như tưởng tượng của mình, Sở Hiên có điểm dở khóc dở cười, nghe muội muội ngây thơ cơ hồ đem tất cả cô nương trong thôn độ tuổi tương đồng đều kể ra, thật không hiểu nên nói nàng ngây thơ hay là trưởng thành sớm mới tốt đây.
“Khụ!” Sở Hiên đánh gãy lời Sở Lạc Lạc nói: “Kỳ thật ca ca bất quá cảm thấy trong phòng có chút ngột ngạt cho nên ra ngoài tản bộ thôi.”
“Thật không?” Sở Lạc Lạc bộ dáng có chút hoài nghi.
“Đương nhiên là thật, ca ca lừa ngươi làm gì…”
Nhìn ánh mắt muội muội vẫn là có chút nghi ngờ, Sở Hiên đành phải nói: “Nếu ngày sau ca ca có nữ tử mình yêu thích nhất định nói cho ngươi đầu tiên.”
Bữa cơm chiều khiến cho người ta bất an cuối cùng cũng ở lời cam đoan bất đắc dĩ của Sở Hiên mà kết thúc.
Sở Lạc Lạc thật sự cho rằng Sở Hiên nửa đêm đi gặp tình nhân sao? Đương nhiên không phải, tuy rằng ở chung mới có vài ngày, Sở Lạc Lạc đối với vị ca ca trên danh nghĩa này tương đối hài lòng. Nhưng là phải gọi một cái đứa nhỏ mười lăm tuổi là ca ca trong lòng khó tránh khỏi có chút không cam lòng. Lần này bất quá cũng chỉ là tìm một cơ hội trêu cợt Sở Hiên mà thôi, bị một cái tiểu hài tử chiếm tiện nghi, nàng cũng phải khiến cho tiểu hài tử này trả giá một chút đi.
Đêm khuya, Sở Hiên theo thường lệ ra khỏi phòng, lần này hắn cũng không lập tức rời đi mà lén lút đẩy cửa phòng Sở Lạc Lạc, nhìn thấy muội muội ngủ say trên giường, hắn lúc này mới yên lòng.
Ngay tại khi Sở Hiên xoay người rời đi, thiên hạ ngủ trên giường bỗng mở to đôi mắt giảo hoạt.
Hôm nay bầu trời đêm không có ánh trăng, chỉ có những ngôi sao ảm đạm, Sở Hiên xuyên qua thôn trang