Thời gian buổi trưa.
“Mặc lão… Mặc lão…”
Một nam kiếm sĩ, độ tuổi trung niên bước nhanh tới chỗ Mặc Vô, vừa đi vừa hô lớn.
Mặc Vô híp đôi mắt say lờ đờ nhìn người tới, người này tên là Ngô Thích, là giáo sư ở bộ vũ kĩ, cấp bậc đại kiếm sĩ, ở cái tuổi như vậy mà đạt được đến cấp bậc này cũng được coi là vô cùng hiếm có. Người này cũng là vị giám khảo đã đánh với Đông Phương Ngạo ở trước cổng học viện.
“Có việc?” Mặc Vô lười biếng nói.
“Mặc lão, cái tên tiểu tử Đông Phương Ngạo kia đâu? Sao mấy ngày nay chưa tới tìm ta học kiếm pháp.” Ngô Thích có chút bất mãn nói, hắn vốn dĩ đồng ý để tên tiểu tử kia tới bộ ma pháp là bởi vì tên kia đã đồng ý sẽ học kiếm pháp cùng hắn thế nhưng tên tiểu tử kia lại dám trốn biệt suốt mấy ngày không thấy đâu.
“Nha, thì ra là ngươi tìm tên tiểu tử kia nha, ta để hắn đi làm nhiệm vụ rồi, tính ra… Đã xuất phát từ bốn ngày trước rồi.”
“Nhiệm vụ gì thế? Mặc lão a, ngươi lại làm khó dễ học viên sao?”
“Ngươi nói thế là ý gì!” Mặc lão tay cầm bầu rượu đập một cái trên đầu Ngô Thích, cư nhiên lại dám nói ông giống như loại giáo sư vô lương tâm.
“Chỉ là một nhiệm vụ thường cấp mà thôi, đến Thủy Hàn Thành diệt mấy con ma thú, không tới nửa tháng là có thể xong, ta còn rộng lượng cho thời gian tận 1 tháng liền, ta đây cũng gọi là làm khó dễ sao?!”
“Cái gì?!”
Khiến cho Mặc Vô kinh ngạc là Ngô Thích sau khi nghe ông nói cư nhiên lại kích động hét lên một tiếng “Mặc lão! Ngươi vừa nói là Thủy Hàn Thành?!”
“Đúng vậy, có vấn đề gì không?” Mặc Vô kì quái liếc mắt nhìn hắn, Thủy Hàn Thành thì sao, không phải chỉ hơi xa một chút thôi sao?
Mặc Vô thừa nhận, lúc trước ông lựa chọn Thủy Hàn Thành chính là bởi vì nơi này đủ xa, như vậy ông có thể tự do lâu thêm một chút. Nếu như lựa chọn nhiệm vụ chỉ cần một hai ngày là có thể hoàn thành vậy chẳng phải là ông cũng chỉ được nghỉ ngơi hai ngày thôi sao.
“Ôi trời ạ! Nên làm sao bây giờ? Mặc lão, ông không biết sao, nhiệm vụ ở Thủy Hàn Thành đã được thăng thành Siêu cấp, nghe đồn rằng trừ ma thú là giả, có hắc ma pháp quấy nhiễu mới là thật!” Vẻ mặt Ngô Thích kích động, tiểu tử Đông Phương Ngạo kia đi chuyến này hẳn là lành ít dữ nhiều nha! Điều này làm cho hắn thật đau lòng, tên kia là mầm non mà hắn rất coi trọng mà.
Siêu cấp! Hắc ma pháp!
Nắm bắt được hai cụm từ mấu chốt, Mặc Vô cũng biến sắc, hắn đứng lên, vẻ mặt nghiêm túc, cả người phóng xuất ra khí thế mạnh mẽ.
“Nhiệm vụ kia là do ai ban bố?”
“Thánh giáo hội.”
“Ngươi đi theo ta đến Tổng bộ Thánh giáo hội!”
Nói xong, Mặc Vô lập tức hành động, lắc lư thân mình, bộ pháp mơ hồ, cho dù Ngô Thích có tu vi Đại kiếm sư cũng miễn cưỡng mới có thể theo kịp.
Đến Thánh giáo hội tìm hiểu tình ình, Mặc Vô và Ngô Thích mới biết thì ra Thánh giáo hội cũng không biết gì về tình huống của Thủy Hàn Thành.
Ma pháp sư ngày đó ngã trước cổng Thánh giáo hội cũng không phải thành viên của giáo hội, hắn chỉ để lại một câu liền trút hơi thở cuối cùng.
Mà câu nói hắn để lại là: “Sự kiện ma thú ở Thủy Hàn Thành là ngụy trang, nơi đó có hắc ma pháp…”
“Nếu như nơi đó xuất hiên hắc ma pháp, tại sao Thánh giáo hội không phải người đến Thủy Hàn Thành mà lại treo giải thưởng ở công hội!”
Mặc Vô có chút phẫn nộ, hắn quát một quan viên ở Thánh giáo hội.
Thánh giáo hội ngày nay đã không còn lớn mạnh như trước kia, tình huống cụ thể như thế nào cũng chưa biết đã tuyên bố trao giải thưởng, làm như vậy chỉ sợ sẽ có thêm nhiều người khác bị hại. Vốn dĩ tôn chỉ thành lập của Thánh giáo hội chính là “Tiêu diệt hắc ma pháp”, nhưng những hành động của Thánh giáo hội thực sự làm cho người ta thất vọng thậm chí có thể nói là đã làm cho trái tim ông trở nên lạnh lẽo! Hừ! Cư nhiên treo giải thưởng để người khác đi dò đường, chính mình lại núp ở phía sau tiêu dao, thực sự nực cười!
Bước ra khỏi cổng Tổng bộ Thánh giáo hội, Ngô Thích nhíu mày, câu trả lời của Thành giáo hội thực sự khiến cho người ta tức giận, hắn hỏi: “Mặc lão, hiện tại nên làm cái gì bây giờ?”
--
Trong xe ngựa xóc nảy, không khí áp lực
Sở Lạc Lạc nhìn bức bản đồ kia, theo như tốc độ của bọn họ, chỉ cần năm ngày là có thể đến Thủy Hàn Thành, cũng chính là khuya ngày hôm nay. So với dự tính ban đầu thì sớm hơn một ngày, điều