Bên trong Thánh Vân học viện.
Nhìn lên, có thể thất một tòa tháp cô độc đứng sừng sững, xung quanh tháp trải rộng pháp trận mê muội. Nơi này thiết kế đặc biệt có thể tập trung một lượng nguyên tố ma lực lớn, là địa phương chuyên dụng cho các học viên giỏi làm nơi bế quan tu luyện. Nếu như là ở lớp bình thường, muốn tu luyện ở đây chỉ sợ là phải thông qua khảo nghiệm thật lớn, cho dù có thông qua khảo nghiệm thì cũng chỉ được tu luyện ở đại sảnh bình thường.
Nhưng mà đối với thiên tài ở lớp đặc biệt thì lại khác, rất dễ dàng là có thể được tiến vào trong tháp tu luyện, chỉ cần giáo sư nói một tiếng là được.
Ngay hôm đó thì đám người Sở Lạc Lạc đã được tiến vào danh sách người được vào trong tháp tu luyện. Sở Lạc Lạc lấy tra một tấm thẻ có ma pháp đặc thù đi tới gian phòng thuộc về mình bên trong tháp. Phòng tu luyện của Sở Lạc Lạc ở tầng ba, Sở Lạc Lạc hiểu được trên tầng càng cao thì nguyên tố ma lực lại càng dày đặc, tốc độ tu luyện ma lực cũng sẽ càng nhanh. Xem ra, học viện cho rằng thực lực trước mắt của nàng chỉ là tinh anh trong Thánh Vân học viện mà thôi. Dù sao nàng vừa mới nhập học không lâu, nay đã có thể ngay lập tức đến tầng thứ ba vẫn là bởi giáo sư của nàng là Cửu Tiêu Mặc Vô.
Phòng thật đơn giản, so với trí nhớ kiếp trước giống nhau như đúc, không có bày biện gia cụ gì. Trong phòng chỉ có một cái chiếu, chính giữa là một ma pháp trận có thể giúp người sử dụng nâng cao hiệu quả của minh tưởng. Mỗi một cửa phòng đều được thiết lập cấm chế, ngoài bản thân ra thì những người khác không thể đi vào.
Sở Lạc Lạc ngồi xuống chiếu, tiến vào trạng thái minh tưởng, chỉ thấy ma pháp trận phát ra kim quang nhàn nhạt, chỉ trong chốc lát, trong trận pháp có một quả cầu sáng nổi lên giữa không trung, kim quang bắn ra tứ phía, đây đều là do nguyên tố ma lực tụ tập lại mà tạo thành.
Sở Lạc Lạc lúc này cũng không giống như người khác nhắm chặt hai mắt tiến vào trạng thái vô định mà lại ngược lại. Nàng ngồi xếp bằng, tay chống lên má, hai tròng mắt chuyển động, tự hỏi hướng phát triển trong tương lai của mình như thế nào.
Đang lúc Sở Lạc Lạc tập trung tinh thần tự hỏi thì một giọng nói bất cần đời bỗng nhiên truyền vào trong tai Sở Lạc Lạc: “Thực buồn bực sao? Có hứng thú làm một giao dịch với ta không:”
Thanh âm tự nhiên xuất hiện này làm cho Sở Lạc Lạc lắp bắp kinh hãi, lúc này từ trong cổ tay áo của nàng bay ra một viên đá thủy tinh, tản ra ánh sáng u ám.
Tảng đá này cư nhiên không cần bám vào cơ thể người mà cũng có thể nói chuyện?
Hơn nữa Sở Lạc Lạc nhớ rõ khi nàng rời khỏi phong ngủ nàng đã để viên thủy tinh này lại trên bàn, làm có nó có thể xuất hiện trong tay áo của nàng đây? Hơn nữa vốn dĩ khi viên thủy tinh đen này phát ra hào quang thì sẽ phát ra một ít khí tức hắc ám nhưng nay lại bắt đầu biết cách thu liễm lại.
“Giao dịch?” Sở Lạc Lạc rất nhanh liền bình tĩnh lại, làm bộ như không hề để ý nói.
“Nữ nhân, thái độ của ngươi là có ý gì đây? Đừng quên lần trước nếu không phải là ta ra tay chỉ sợ ngươi đã sớm bị cái vật ghê tởm kia nuốt vào bụng.” Thanh âm kia có chút bất mãn nói.
“Nga… Còn có việc này sao?” Sở Lạc Lạc rõ ràng là giả vờ không hiểu, chậm rì rì nói:
“Ta sao lại không nhớ rõ?”
“Ngươi!” Thanh âm kia nghiến răng nghiến lợi,
Yên lặng không biết bao nhiêu năm tháng, nó sớm nghĩ tới cảm xúc của mình hẳn là không dễ dàng bị dao động nhưng cố tình lại gặp một nữ nhân như vậy. Không! Phải nói là một cô bé chưa phát dục.
Một lần lại một lần, không chỉ đem nó thành công cụ dò đường còn tùy tiện quăng loạn trong tay nải, cuối cùng khi nghe xong một câu nói của huynh trưởng liền vứt nó đi. Vốn dĩ nó đã rất tức giận, cho nên nó ở trong thần miếu thu thập nguyên tố hắc ám mà khi Sở Lạc Lạc xâm nhập vào thần miếu đánh nhau cùng thần thủ hộ kia thì nó ở ngay bên cạnh xem trò vui.
Chỉ là vào thời điểm cô gái này bị nguy hiểm đến tính mạng, nó lại lựa chọn hy sinh nguyên tố hắc ám thật vất vae mới tụ tập được để thay nàng chắn một chiêu, nếu không nàng ta sớm, hừ!
Không nghĩ tới giờ nàng cư nhiên giả bộ với hắn, khi đó rõ ràng nàng còn chưa mất đi ý thức, nàng tuyệt đối là cố ý!
“Di? Sao lại không nói tiếp?” Sở Lạc nhìn viên thủy tinh đen nói: “Chẳng lẽ là ma lực đã hao