Sáng sớm, mặt trời vừa lên cao.
Hôm nay là ngày diễn ra cuộc thi tuyển trọn bên trong Thánh Vân học viện. Sáng tinh mơ, người phụ trách của học viện đã bắt đầu thu xếp bày biện, vì để đảm bào an toàn, canh phòng cũng nghiêm ngặt hơn.
Lúc này, bóng dáng thon dài của một người mặc áo choàng trắng đưa lưng về phía ánh mặt trời, thong thả đi về phía cửa lớn của Thánh Vân học viện.
Người gác cổng nhìn thấy có người liền tiến lên chặn lại, đang định hỏi là ai thì đã thấy người mặc áo choàng đưa ra một thẻ trúc nhỏ.
Người gác cổng nhìn thấy khẽ ngây người, thẻ trúc kia chính là vật mà chỉ có giáo sư bậc Cửu Tiêu của học viện mới có được. Người có thể có thẻ trúc này nhất định cũng là người mà giáo sư cực kì tín nhiệm nhưng mà, hắn vụng trộm đánh giá gương mặt dấu ở bên trong áo choàng, xác định mình vẫn chưa từng gặp qua người này.
Thân ảnh thon dài đi về phía nơi thân quen của mình, chỉ có vài sợi tóc màu trắng bạc lộ ra bên ngoài áo choàng tung bay theo gió.
Khó có được một ngày Mặc Vô không ra ngoài mua rượu bởi vì một lát nữa ông muốn đi xem ba đệ tử của mình thi đấu. Ông đã dậy từ sáng sớm, còn có chút ngái ngủ, chỉ là, từ bên ngoài phòng có thể nghe được tiếng bước chân rất nhẹ làm cho ông đề cao cảnh giác.
Rất nhanh, ông liền thấy được người tới.
Người nọ vừa thấy Mặc Vô liền cởi mũ áo choàng xuống, giọng điệu cực kì kính trọng nói: “Mặc lão, nhiều năm không gặp, người vẫn có tinh thần như cũ.”
Khi nhìn thấy người này, Mặc Vô liền bắt đầu đánh giá hắn, người này làm cho ông có cảm giác vừa quen thuộc vừa xa lạ. Gương mặt để lộ ra xinh đẹp vô cùng yêu nghiệt nhưng trong ánh mắt lại ánh ra vài phần khí khái của nam tử, một đầu tóc trắng bạc tuỳ ý rối tung. Đôi mắt màu bạc hẹp dài, hai tròng mắt có đầy tơ máu, dáng vẻ phong trần mệt mỏi cũng không ảnh hưởng gì đến dung mạo của hắn.
“Ngươi… Ngươi là?” Mặc Vô có chút mơ hồ, trong lòng nhớ tới một người, chỉ là dung mạo có chút khác biệt bởi vậy không dám khẳng định.
“Đệ tử Lãnh Tiêu Nhiên.” Người tóc bạc trả lời như vậy, trong giọng nói có chút hổ thẹn, nói tiếp: “Có lẽ Mặc lão ngài có thể gọi ta bằng cái tên khác, Tiếu Nhan.”
Tiếu Nhan? Chính là đứa bé trước kia vẫn đi theo sau Lạc Lạc sao? Thì ra bộ dạng bình thường của hắn là như thế này, khó trách…
Nghe được cái tên Tiếu Nhan này Mặc Vô mới bỏ phòng bị xuống, kì thật thời điểm ông nhìn thấy thẻ trúc kia hắn đại khái cũng nhớ được. Bởi vì thẻ bài kia vốn thuộc về Đỗ lão, mà mười năm trước Đỗ lão đã đem thẻ bài này trao cho đệ tử mà ông ấy đắc ý nhất.
Năm đó, sau khi Cổ Vân Lạc bị trục xuất khỏi học viện hai năm, Lãnh Tiêu Nhiên cũng từ biệt giáo sư của mình cũng chính là vị pháp sư hiện nay đang vân du tứ hải Đỗ lão. Ái đồ rời đi làm cho lão pháp sư kia sầu não rất lâu, Mặc Vô cho rằng Đỗ lão sở dĩ dạy dỗ Lệ Vô Ngân lại bảo Lệ Vô Ngân đến tìm mình hơn phân nửa là vì tưởng niệm Tiếu Nhan này.
Năm đó Lãnh Tiêu Nhiên sử dụng thuốc nước ma pháp để thay đổi dung mạo, việc này Mặc Vô đã sớm nhìn ra. Hắn vì sao phải che dấu dung mạo? Hoặc là người này tướng mạo quá mức xinh đẹp hoặc là… Nguyên nhân của việc này ông cũng không tò mò, khiến ông hiếu kì chính là nguyên nhân Lãnh Tiêu Nhiên tìm đến ông.
Mặc Vô rõ ràng, những năm gần đây Lãnh Tiêu Nhiên luôn tìm kiếm Cổ Vân Lạc, hôm nay hắn tìm chính mình nhất định là đã có tin tức của nàng. Nghĩ như vậy trong lòng Mặc Vô cũng có vài phần chờ đợi.
“Mặc lão, ta muốn hỏi thăm một người.” Lãnh Tiêu Nhiên nói.
Sau đó Lãnh Tiêu Nhiên giải thích việc mình đánh nhau với người mặc áo đen thần bí kia, lấy hiểu biết của Mặc Vô, những pháp sư hơi có danh tiếng trên Thánh Vân đại lục ông cũng nhất định biết được.
“Ngươi nói người áo đen kia tự xung là lão phu, lại có thể sử dụng được chiêu thức của Lạc Lạc?”
Mặc Vô hơi nhíu mày nói: “Cái chiêu thức kia vốn là Lạc Lạc tự nghĩ ra, chính là từ pháp thuật cao cấp Trụ Cột Cắn Nuốt mà thay đổi trở nên linh hoạt hơn, uy lực cũng lớn