Số 47 đúng là mã số của Lệ Vô Ngân.
Ánh mắt Lệ Vô Ngân đảo qua Đông Phương Ngạo và Sở Lạc Lạc, thản nhiên gật đầu sau đó đứng dậy đi về phía sân đấu.
Lệ Vô Ngân đi qua kết giới đứng ở trung tâm sân đấu liền thấy đối diện là một cô gái gương mặt ngọt ngào đứng thẳng ở đó. Khuôn mặt tròn tròn, khoé miệng hơi nhếch lên, trên má lộ ra hai cái núm đồng tiền đáng yêu. Một thân áo bào của ma pháp sư rộng thùng thình ở trên người nàng làm cho dáng người nàng càng thêm nhỏ nhắn.
“Xin chào, xin chỉ giáo nhiều hơn.” Cô gái đáng yêu cười hì hì thi lễ.
Mái tóc dài màu lam nhạt của Lệ Vô Ngân được cố định bằng một cây tram bạc để lộ ra gương mặt tinh xảo lãnh diễm, hắn thi lễ đáp lại, khẽ gật đầu ý bảo đối phương có thể bắt đầu.
Ai ngờ cô gái lắc đầu, vươn tay thành một thủ thế “Thỉnh” cười hì hì nói: “Ngươi trước.”
Thấy vậy Lệ Vô Ngân cũng không nói thêm nữa, pháp trượng vung lên lập tức tạo ra một lá chắn băng ở trước mặt mình. Trong miệng nhanh chóng lẩm nhẩm chú ngữ, chỉ thấy vô số quả cầu sáng màu lam bay xung quanh Lệ Vô Ngân, ánh sáng mĩ lệ toả ra tựa như ánh sao càng làm nổi bật khuôn mặt lạnh lùng mà tinh xảo của hắn, lạnh lẽo mà cao quý.
Cô gái đối diện dường như nhìn đến ngây người, tò mò nhìn những quả cầu sáng màu băng lam bay đầy trời, giống như quên mất mình đang ở trong trận đấu.
“Băng chi phá.” Thanh âm lạnh lùng từ bạc môi của Lệ Vô Ngân bay ra, hắn vươn tay phải chỉ về phía cô gái. Nhưng quả cầu dường như nhận được mệnh lệnh bỗng nhiên trở nên vô cùng sắc bén, tràn ngập sát khí bay vọt về phía cô gái.
Dưới sân đấu, Sở Lạc Lạc và Đông Phương Ngạo cũng tập trung tinh thần nhìn chằm chằm ma pháp của Lệ Vô Ngân, rất ngạc nhiên khi “Băng chi phá” lại được Lệ Vô Ngân thay đổi thành bộ dạng này.
Khi người dưới sân đấu nhìn thấy ma pháp hệ băng sắc bén của Lệ Vô Ngân đều nghĩ rằng cô gái đáng yêu kia phải thua không thể nghi ngờ nhưng chuyện làm người ta kinh ngạc đã xảy ra.
Không thấy được cô gái kia đã làm gì nhưng ngón tay Lệ Vô Ngân vươn ra lại cứng đờ, đồng tử lạnh như băng xuất hiện một tia chần chừ, nhưng quả cầu màu băng lam cũng dừng lại ở trước mặt cô gái.
Khí thế cả người của Lệ Vô Ngân dường như biến mất, hắn nhìn chằm chằm cô gái ở phía trước, đứng thẳng bất động.
Sở Lạc Lạc không khỏi khẽ nhíu mày, nàng nhìn thấy rõ trong mắt Lệ Vô Ngân có một
tia nhu hoà, ý chí chiến đấu đều biến mất không còn một chút.
Dưới sân đấu một mảnh yên tĩnh, tất cả mọi người không hiểu rõ rốt cục đã xảy ra chuyện gì, chỉ thấy cô gái mang gương mặt nhu thuận tươi cười ngọt ngào, cất bước đi về phía Lệ Vô Ngân. Mà nàng bước lên một bước thì những quả cầu kia đều rơi xuống trước mặt nàng biến thành những đoá hoa sen tuyết tiên diễm. Cô gái bước qua nhiều đoá sen như mộng ảo bước đến trước mặt Lệ Vô Ngân.
“Ngu ngốc, ngươi đang làm gì vây?” Đông Phương Ngạo lo lắng quát to.
Nhưng là trong mắt Lệ Vô Ngân dường như chỉ có một người là cô gái kia, cũng không nghe thấy bất kì một âm thanh nào khác.
“Lệ Vô Ngân sợ là phải thua rồi.” Thanh âm trong trẻo nhưng lạnh lùng của Sở Lạc Lạc vang lên ở bên tai Đông Phương Ngạo.
Thanh âm Sở Lạc Lạc chưa dứt thì chỉ thấy cô gái kia từng bước tới gần, Lệ Vô Ngân lại từng bước lui về phía sau cho đến khi ra khỏi kết giới của sàn đấu.
“Ra ngoài! Vị thí sinh này tự động bỏ quyền thi đấu!” Trọng tài hô lớn.
Toàn trường đấu ồ lên.
Đông Phương Ngạo lại nổi trận lôi đình, lớn tiếng quát Lệ Vô Ngân: “Ngu ngốc, ngươi làm cái quỷ gì vậy!”
Dường như là nghe được thanh âm của Đông Phương Ngạo, Lệ Vô Ngân thoáng nghiêng đầu nhìn về phía dưới sân đấu. Bỗng nhiên ánh mắt hắn trừng lớn, trên mặt là sự khiếp sợ, sau đó hắn mạnh mẽ quay đầu nhìn về cô gái đứng ở trước mặt mình.
Cô gái vẫn lộ ra vẻ đáng yêu, tươi cười ngọt ngào như cũ nói: “Ca ca, cám ơn ngươi đã nhường.”
Đôi môi Lệ Vô Ngân khẽ nhúc nhích cuối cùng cái gì cũng không nói, xoay người rời đi.
--
Ba