Hiện nay khối thân thể sau khi trưởng thành này quả thực có thể dự trữ thêm không ít ma lực, nàng cũng không có gì bất mãn a. Nhưng mà đây cũng không phải trọng điểm.
Thiếu chút nữa là bị hắn đánh trống lảng thành công, Sở Lạc Lạc nhướng mày nói: “Ngươi vừa rồi dám gạt ta, nói ta đã ở đây ba năm, còn nói bọn họ đã rời đi rồi!”
Vân Khuynh chớp chớp mắt ra vẻ vô tội nói: “Chẳng lẽ thân thể của ngươi không phải là đã qua ba năm sao? Ta cũng không có nói sai nha, hơn nữa, bây giờ ngươi vội vàng muốn rời đi, chẳng lẽ một năm sau bọn họ còn ở chỗ này sao?”
Vân Khuynh tách nghĩa ra để nói khiến cho Sở Lạc Lạc nhất thời không thể phản bác được.
Lãnh Tiêu Nhiên và U Phượng không biết cuộc nói chuyện lúc trước của nàng tất nhiên là nghe không hiểu gì cả nhưng dựa vào cách nói chuyện của hai người thì cũng biết dường như Lạc Lạc và Đại lĩnh chủ cũng không phải bây giờ mới gặp mặt.
Vân Khuynh cười to, vung tay áo nói: “Nhóm các ngươi sắp phải rời khỏi đây, ta đưa cho các ngươi vài món đồ kỉ niệm, đi theo ta.”
Nói xong hắn liền đi thẳng ra cửa, Sở Lạc Lạc không hề khách khí đi theo hắn, Lãnh Tiêu Nhiên và U Phượng hai mắt nhìn nhau, theo lí thuyết, Đại lĩnh chủ trị thương cho Lạc Lạc thì hẳn là phải đòi bọn họ tạ lễ mới đúng chứ. Hai người bọn họ thậm chí đã chuẩn bị tốt tâm lí để giúp hắn làm một việc để báo đáp ân tình.
Ai biết Đại lĩnh chủ này hành vi quái dị như thế, chẳng những không đưa ra yêu cầu, ngược lại còn muốn tặng đồ cho bọn họ.
Mà tính cách của Lạc Lạc tuyệt đối không dễ dàng nợ ân tình của người khác, sao hôm nay cũng có thái độ khác thường.
Bốn người xuyên qua hành lang gấp khúc, đi vào tiền thính, Đại lĩnh chủ cũng không có ý tứ giấu diếm mọi người, trực tiếp nhấn vào cơ quan trên vách tường. Chỉ thấy vách tường trơn nhẵn trống không bỗng xuất hiện một cửa hầm ngầm. Chờ bọn họ tiến vào xong thì cửa hầm lập tức đóng lại.
Hai vách tường lộ ra nhiều điểm hào quanh, chính là do bảo thạch được khảm trên đó phát ra ánh sáng. Đi một lúc lại qua một cửa ngầm khác, đến khi qua hết ba cửa ngầm thì mới thấy được một bức rèm che rất dày. Vén tấm rèm ra, không biết ánh sáng từ đâu chiếu đến làm sáng rực cả mật thất.
“Đa số trân bảo ở nơi này đều là do tên bạo quân trước kia thống trị bình nguyên Hồng Hoang lưu lại, còn một bộ phận nhỏ là do ta tìm được. Các ngươi tùy tiện chọn một cái đi.” Vân khuynh dùng một loại giọng điệu không thèm quan tâm nói với ba người, giống như những thứ ở bên trong đối với hắn chỉ như một đống rác.
“Đây không phải là đồ của ta ở trong Huyết Sắc Chi Lâm sao? Ngươi lại đem hết về đây?” Nhìn trong một góc mật thất, Sở Lạc Lạc kinh hỉ nói.
Vân Khuynh gật gật đầu nói: “Lúc trước ta cảm thấy những thứ này để lại ở đó thực là lãng phí, nhưng mà hôm nay cũng coi như vật về với chủ cũ.”
Những thứ đồ của Cổ Vân Lạc ở trong Huyết Sắc Chi Lâm đề là một ít sách ma pháp, cũng không dễ cất trữ, may mắn Vân Khuynh đem tất cả mang về đây, nếu không để ở Huyết Sắc Chi Lâm thì chỉ sợ giờ đã trở thành thức ăn cho sâu mọt.
“Ta sớm đã nhớ hết những gì trong đó, xem ra ngươi bảo
Quản chúng không tồi, vẫn là để lại đây đi.” Sở Lạc Lạc mở ra một trang sách, nhìn thấy trang giấy đều đã được xử lý qua, thoạt nhìn vẫn còn như mới, một số chỗ bị tổn hại cũng được tu bổ. Hắn còn yêu sách vở hơn so với nàng nha.
Vân Khuynh cười cười, vẫy Sở Lạc Lạc đi qua.
Sở Lạc Lạc tuy nghi hoặc nhưng khi thấy Vân Khuynh từ chỗ tối lấy ra một cái chai thủy tinh thì không khỏi phát ra một tiếng kêu kinh hỉ.
“Ngươi cũng đem cả bọn chúng ra?”
Vân Khuynh gật gật đầu, hạ giọng nói bên tai Sở Lạc Lạc: “Không chỉ như thế, ta còn dùng thuốc để thay đổi chúng nó. Tiểu mẫu thân, ngươi hẳn đã nghe nói ba năm trước đây khi ta trở về đã diệt trừ hết Vu Tàn Quái Nhân đi.”
“Thì ra là ngươi dùng chúng nó. . . .” đôi mắt hổ phách lộ ra tia kinh ngạc.
Đôi mắt màu vàng chớp động ánh sáng, Vân Khuynh nói: “Ta xem nhật kí của ngươi, đã biết cách sử dụng chúng nó, cũng dùng thuốc để tăng cường sức mạnh cho chúng, còn thay đổi cả bộ dạng chúng nó.”
“Thế nhân thường trông mặt mà bắt hình dong, bộ dáng cũ của chúng nó quá khiến người ta sợ hãi, nếu xuất hiện trước mắt người khác, nhất định sẽ bị coi là vật tà ác.” Vân Khuynh sâu xa nói: “Bộ dáng hiện nay của bọn chúng, mọi người sẽ chỉ cảm thấy chúng là thần binh giáng thế.”
Lời nói của Vân Khuynh khiến cho Sở Lạc Lạc cực kì thỏa mãn, chỉ ước triệu hồi bọn chúng ra ngay bây giờ.
Khi hai người thì thầm ta nhỏ ở một bên thì Lãnh Tiêu Nhiên và U Phượng cũng không hề có hứng thú với những bảo vật tràn ngập trong mật thất mà chỉ luôn luôn nhìn biểu tình khi thì kinh ngạc, khi thì mừng rỡ của Sở Lạc Lạc. Bọn họ chính là tò mò, đến tột cùng là Lạc Lạc và Đại lĩnh chủ có quan hệ gì, bọn họ lại đang bàn luận cái gì, lại có thể khiến cho nàng thay đổi nhiều biểu tình như vậy.
Nhìn hai nam nhân xuất sắc kia mặt không đổi sắc trước mật thất tràn đầy bảo vật, trong mắt nhìn đến nữ tử bên cạnh mình, khóe miệng Vân Khuynh lộ ra ý cười hiểu rõ.
Bỗng nhiên, hắn kéo bàn một bàn tay của Sở Lạc Lạc, đưa lại gần vị trí trái tim của mình.
Sở