Trương Oanh Oanh xem chuyện này như chuyện thường tình hỏi lại lần nữa: “Muốn chết hay là uống nước?”
Thiếu niên rụt rè khẽ đáp: “Nước, cảm ơn."
Ném súng lên giường đi rót cốc nước lọc.
Đôi bàn tay run rẩy vì mất sức gương mặt tái nhợt vì nằm bên ngoài từ sáng đến chiều tối, Trương Oanh Oanh cảm thấy thương hại người này, cô hỏi: “Tên là gì, bao nhiêu tuổi, vì sao lại nằm ở đó?”
【Muốn lấy lời khai thì đợi một lát nữa, cô đang làm cậu ta hoảng loạn.】Số 0 lên tiếng nhắc nhở.
“À thôi đi, Tổ Sư Gia nhà tôi nói không nên ép cậu.” Cô cau mày hỏi “Tự tắm được không?”
Thiếu niên gật đầu, trả lại ly nước, Trương Oanh Oanh không biết nên làm gì, mỗi lần có chuyện Tề Băng là người an ủi.
Cô cứ đứng quan sát người kia, tốt nhất là im lặng còn nói ra lời không hay người kia tự vẫn cũng không chừng.
Thiếu niên cảm nhận được ánh đang quan sát nên không dám bỏ chăn ra khỏi người, vậy mà cô lại không biết tốt xấu đứng ở khung cảnh khoanh tay nhìn chăm chú.
【Nhìn gì vậy? Còn nói là muốn cơ thể của tôi?】
“Tôi nói khi nào chứ? Chỉ nói là ăn anh theo đúng nghĩa, là luộc người lên làm bữa ăn.” Trương Oanh Oanh bất mãn nói cả câu dài làm cho thiếu niên khó hiểu.
Cậu ta hỏi: “Cô muốn ăn gì, tôi có thể nấu một vài món.”
Câu nói của chàng thiếu niên này quá nhỏ, Trương Oanh Oanh hoàn toàn không nghe thấy mải mê tranh cãi với cấp trên, càng làm cho bản thân giống với một người không bình thường.
【Là ý đó sao? Tôi lại tưởng...】
“Ảo tưởng?” Cô cười như được mùa.
Chàng thiếu niên không hiểu lời Trương Oanh Oanh nói, với cả toàn thân đau nhức, tấm lưng như bị va chạm mạnh, rát vô cùng, phía dưới không ngừng chảy ra những thứ kì lạ, cảm giác đau âm ĩ, chân đứng không vững.
“Tôi không hiểu.” Chàng thiếu niên nhìn cô mà nói.
“Hả?” Trương Oanh Oanh nhướng mày nói “Không phải ngại, lúc tôi nhìn thấy đã không có mặc gì rồi, là tôi bế cậu từ chỗ kia về nhà."
【Mặt cô cũng đủ dày.】Số 0 khí chất lạnh lùng tỏa ra từ lời nói.
Để ý đến vị cấp trên này nữa sao? Đương nhiên là ai kia cũng phải xem cùng với cô thôi, dụng ý quá rõ ràng.
Nhưng một lúc lâu chàng thiếu niên vẫn chưa dám nhúc nhích, gương mặt đỏ bừng cùng với hàng lệ chưa khô.
“Chán thật.” Cô xoay người bỏ đi “Có ngã cũng đừng gọi tôi!”
Một lúc lâu sau mới thấy người kia rời phòng vệ sinh, từ đầu đến chân điều được tẩy rửa sạch sẽ.
Trương Oanh Oanh còn để ý thấy chiếc chăn được chàng thiếu niên giặt sạch sẽ, nhưng cho dù có sạch đến mấy cô cũng vứt nó đi thôi, vì đã dính máu.
Có sạch được vẻ bề ngoài nhưng bản chất của nó đã dơ mất rồi.
Trên người là bộ đồ ngủ mà cô đưa cho, bước đi tập tễnh đến trước giường của Trương Oanh Oanh.
“Đứng nói chuyện luôn đi.” Giọng nói gắt gỏng, thật ra muốn gọi người ta ngồi xuống nói chuyện nhưng nhìn dáng vẻ rụt rè kia, cô lại không thích một chút nào.
【Cô ác như vậy sao?】
Tôi sẽ xem đây là một lời khen.
Ánh mắt không dám nhìn lên, ngay cả giọng nói cũng có phần yếu ớt: “Cảm ơn vì đã đem tôi về nhà.】
Chả ai nói cảm ơn với một kẻ giết người, ngay khi cô không có ý tốt, không muốn cứu giúp lại nhận được tiếng cảm ơn, dư vị rất tốt.
Một ngày nghe đến hai lần có chút không quen.
“Tùy tiện thôi.” Trương Oanh Oanh đưa ánh mắt xuy xét từ đầu đến chân bắt đầu hỏi “Tên gì, bao nhiêu tuổi, xảy ra việc gì?”
Chàng thiếu niên đứng bất động, ngoan ngoãn nghe theo lời của Trương Oanh Oanh, trả lời