Cả hai ngồi dùng bữa với nhau, số 0 im lặng dùng phần của mình.
“Em sắp đến trường rồi, anh ở nhà phải tự lo, bữa trưa thì đợi em về nấu.” Trương Oanh Oanh tỏ ra thân thiện hơn ngày hôm qua, dường như bản thân dần tập làm quen.
“Tôi đã khỏe rồi, việc bếp em cứ để tôi.” Du Minh vội nói.
【Hỏi xem có mối quan hệ gì với Sở Dật.】
Trương Oanh Oanh nhỏ giọng hỏi, không còn thô thiển như ngày hôm qua: “Anh có mối quan hệ gì với Dật vậy?”
Cậu ta ngập ngừng đáp: “Là bạn học cùng lớp, nhưng chuyện hôm qua chắc chắn không phải cậu ta làm.”
Thái độ của Du Minh rõ ràng là lo cho Sở Dật, Trương Oanh Oanh cũng biết một tên nhát gan như cậu ta, sao làm ra được chuyện tài trời như vậy.
Số 0 im lặng khiến cho cô nhất thời không biết nói chuyện gì nữa, đột nhiên im lặng cũng thật đáng sợ.
“Anh vẫn còn đi học, vậy Sở Dật cũng bằng tuổi?”
Là do thông tin cung cấp sai à? Trương Oanh Oanh thầm nghĩ.
Cô nhìn vào thông tin số 15 cung cấp có phải như vậy đâu, cậu ta đáng lý chỉ có mười bảy tuổi.
“Là do tôi học trễ một năm.” Du Minh lại nói tiếp “Sở Dật bằng tuổi với em.”
“À!”
Suy nghĩ nhiều rồi, “LA” đưa thông tin sai là chết cả lũ.
Trương Oanh Oanh thở nhẹ một hơi, yên tâm được phần nào.
Giọng của số 0 vang lên, nhắc nhở:【Ăn hết đi.】
Nãy giờ không nói, bây giờ lại ép người khác ăn?
Bản thân nấu có hơi nhiều, định bỏ lại nhưng không được rồi, ráng ăn cho hết sản phẩm mình làm ra, lại nghe thấy Du Minh khen ngợi.
“Tiểu Trương có tài thật, nấu cháo thôi cũng ngon.”
Một câu đã định, có phải vì lời khen này hay không mà chốc lát cô đã ăn sạch bát cháo của mình, chạy lên phòng thay bộ đồng phục của trường, số 0 đợi cô thay xong mới mở mắt, lại chợt nhận ra có điều không ổn.
【Hình xăm…】
“Đẹp lắm đúng không?”
Trương Oanh Oanh công nhận nó đẹp nhưng không thể để như vậy mà đi đến trường, sẽ gặp rắc rối với hiệu trưởng mất thôi.
【Tôi đưa một thứ che hình xăm kia lại.】
Bản thân đang mặc váy hình xăm hoàn toàn bị phơi bày.
Đối với một đứa trẻ như cô thì bình thường, nhưng một đứa trẻ bình thường có như vậy không?
Không nghĩ cũng biết câu trả lời.
“Anh cách xa tôi gần như vạn dặm, đợi là qua ngày đấy.” Cô là người như nào? Sao có thể đợi được “Tôi không muốn ngày đầu tiên đến trễ.”
【Bảy giờ mới bắt đầu học.】
Cô nhìn đồng hồ đặt trên bàn trang điểm: “Còn ba mươi phút?”
【Trễ một hai tiếng cũng không sau.】
Một ý tưởng nảy ra trong đầu, cô liền nói với số 0: “Hôm nay không mặc đồng phục, thường phục là được rồi.”
【Cũng được.】
Có sự chấp thuận của cấp trên, Trương Oanh Oanh liền thay một cái quần dài cùng cái áo kín cổ, phần trên dễ xử lý hơn nhiều, đầu rắn nằm ở vai trái nên kín cổ là được, phần tay áo dài hay ngắn không quan trọng.
Đuôi rắn nằm ở mắt cá chân được đôi giày thể thao che lại, kết hợp với túi chéo năng động.
Số 0 nhìn tổng thể còn không phân biệt được cô đi học hay đi chơi.
Bước xuống nhà Du Minh cũng nghĩ y như số 0, cậu ta hỏi: “Em chưa mua đồng phục sao?”
Cô lắc đầu: “Bữa đầu tiên chắc là không sao.”
Chào tạm biệt Du Minh đi đến trường, là chạy bộ đến đó.
“Tôi không thở vì mệt, anh thở làm cái gì?”
Bên kia số 0 đang tập luyện trên máy chạy bộ, hơi thở có chút nhanh.
【Tôi cũng tập luyện.】
Cô lại hỏi tiếp: “Trường, nằm ở đâu?”
【Không biết.】
“Anh đùa tôi