Thanh Anh như từ quỷ môn quan trở về, hai chân run rẩy.
Trương Oanh Oanh dọa xong thì cho hắn về hành lang, quay lại là vô số người, có giáo viên, bảo vệ, học sinh phía dưới đứng chặt cả sân trường.
Cô Mộc cũng có ở đây, mặt không còn một giọt máu nhìn về phía Trương Oanh Oanh đang đứng.
Lúc sau mới chậm rãi tiến lại ôm Trương Oanh Oanh vào lòng, xoa nhẹ tấm lưng: “Em đừng nghĩ quẩn, chuyện gì cũng có thể giải quyết.”
【Sướng nhất rồi.】Lời nói tuy không có gì nhưng Trương Oanh Oanh lại nghe ra ẩn ý bên trong đó là mỉa mai.
Cơ thể cứng nhắc, một lúc sau mới ý thức được đẩy Cô Mộc ra, bày ra vẻ mặt tươi cười: “Em với bạn chỉ đùa một chút.”
“Đùa cái gì mà đùa?” Tiếng quát nạt rất lớn “Ngày đầu không có đồng phục tôi còn chấp nhận, ngày thứ hai lại chẳng thể thống gì, còn gây chuyện cho cái trường này, làm bảng kiểm điểm.
Tất cả giải tán hết đi!” Thầy giám thị tức giận đỏ hết cả mặt.
“À, quay về nhớ dọn cái vũng nước kia.” Cô bỏ lại câu nói đó cho Thanh Anh rồi đi theo thầy đến phòng giám thị, viết hết hai nghìn chữ mới được bước ra khỏi chỗ đó.
Tất cả chỉ xảy ra trong tiết đầu, khi cô quay về lớp trên bảng chi chít những công thức toán học.
Nữ sinh môi đỏ giày cao gót cầm viên phấn cứ lưỡng lự, đặt xuống rồi lại nhất lên, nhìn mà cay hết cả mắt.
Trước khi bước vào Trương Oanh Oanh nhìn lại trước cửa lớp, không chỉ ở khu vực cửa lớp mà toàn bộ lớp học đã được dọn dẹp sạch sẽ, trả lại một bầu không khí trong lành đúng nghĩa là một lớp học.
Cô bước lên bảng, lấy viên phấn từ tay nữ sinh, thuận tiện giảng giải: “Cái này dùng tổng và hiệu hai vectơ, có thể chuyển hết về dấu cộng hoặc nhóm nó lại với nhau.”
Vài ba giây bài toán đã ra kết quả.
Toán lớp mười đối với cô dễ như ăn bánh, giáo viên hình như đang ông lại kiếm thức lớp mười cho bọn họ.
Nếu ba năm mà chọn ra độ khó nhất chắc có lẽ là lớp mười một.
Trương Oanh Oanh từng chật vật với hình học không gian, học mà chỉ muốn đánh người.
Nữ sinh luống cuống đi về chỗ, giáo viên giữ đúng lời hứa không xem vào chuyện của Trương Oanh Oanh, khi nhìn thấy học sinh tên Thanh Anh vừa về đã làm vệ sinh nguyên cái lớp, giáo viên dạy toán đã biết mình không nhìn sai người.
【Cô thì oai rồi.】
Về chỗ ngồi, lướt qua bàn của Nhuệ Luân cứ có cảm giác khó chịu, lúc nãy cô hơi quá lời thì phải.
Mục tiêu vào trường là tiếp cận Sở Dật, càng thân càng tốt để lấy thông tin chính xác dẫn đến nơi cất giấu ‘Thủy Ngân Đỏ’.
Những chuyện rắc rối cứ lũ lượt kéo đến khiến Trương Oanh Oanh không thể bàn vào chuyện chính.
Người đem theo lòng tốt như Nhuệ Luân cũng bị cô làm cho tổn thương, suốt một buổi chỉ thấy đối phương úp mặt xuống bàn ngủ như chết.
Lớp học trải qua buổi sáng đầy nghiêm túc, tiếng nói chuyện còn không nghe thấy, bởi vì lúc Thanh Anh bị treo lơ lửng cả lớp điều chạy ùa ra xem.
Bị viết bảng kiểm điểm hai nghìn chữ được coi là chuyện rất kinh khủng, ai mà viết nỗi.
Vậy mà Trương Oanh Oanh lại hoàn thành nó chưa đầy một tiết học.
Tiếng chuông báo hiệu buổi học đã kết thúc, tất cả giữ im lặng bước ra khỏi lớp, chỉ còn Thanh Anh mắt đỏ hoen nhìn về phía cô, Nhuệ Luân ngủ đến mộng mị không để ý đến thời gian.
【Còn không về sẽ