Thoa kem che hình xăm, kem chống nắng đầy đủ, lên đồ đi học, hôm nay quyết định xây dựng hình tượng học sinh ngoan, đồng phục đầy đủ, cái áo khoác của Nhuệ Luân đã được giặt sạch sẽ cho vào túi giấy.
“Tôi ném chiếc túi chéo kia rồi.”
Cái thứ mà hôm qua Trương Oanh Oanh tiện tay cho vào sọt rác.
Bây giờ đâu thể tay không đến trường?
【Cầm cây bút đến trường để viết kiểm điểm là được rồi.】
“À!”
Trước khi đến trường, Du Minh trở về nhà thuê của ông bán thịt để lấy đồng phục, dưới sự thuyết phục tài tình của bản thân, Trương Oanh Oanh không cản nổi cậu ta.
Đành đi theo về chờ Du Minh chuẩn bị cặp sách thay bộ đồng phục, lại phát hiện ra một điều Du Minh có xe đạp.
“Người ở đây chuộng đi xe đạp, cũng tốt cho sức khỏe.” Trương Oanh Oanh gương mặt rạng ngời, sạch sẽ, đứng trước một con ngõ lầm bầm.
【Chạy bộ cũng tốt.】
Cô không hiểu vì sao Du Minh cứ khăng khăng đi học, ba ngày bên dưới có thể ngồi được không còn chưa biết.
Du Minh dắt chiếc xe đạp ra khỏi ngõ, không xịn như Nhuệ Luân, so với Thanh Anh thì không mấy khác biệt, hai người cùng nhau chắc là không vấn đề gì.
Trương Oanh Oanh không muốn để người khác chở mình hoài như vậy được, còn là người đang bị thương.
“Tôi chở anh đi nhé!” Dừng một chút, đôi mắt của thiếu nữ cong cong, cô nói “Không cần ngại mà!”
Du Minh hít một hơi thật sâu, đôi chân mày đẹp đẽ ngày càng nhíu lại, rốt cuộc cậu ta phải gật đầu chấp nhận.
Đến trường không sớm không muộn, vừa kịp giờ.
Trương Oanh Oanh thì không sao tiếng tăm của lớp D có học hay không? Ai mà quan tâm, Du Minh thì không như vậy.
Bước xuống dẫn xe vào cổng, đôi mắt của bảo vệ cứ nhìn đăm đăm khiến cho Trương Oanh Oanh phát bực.
Chắc lại là cái vụ hôm qua đây mà, nắm đầu một học sinh rồi đưa ra khỏi hành lang ai mà không sợ, huống chi người gây chuyện lại là một đứa con gái.
“Giữ cẩn thận, mất cái này là không lấy xe được đâu.”
Giọng điệu không mấy thân thiện, hành động cọc cằn, người bảo vệ đưa cái thẻ giữ xe cho Trương Oanh Oanh.
Du Minh đứng ở bên cạnh có ngốc cũng biết được người này có thành kiến với em gái cậu ta.
“Chú…”
Vừa mở miệng đã bị Trương Oanh Oanh nắm tay kéo đi, gương mặt vẫn dửng dưng, những hành động và lời nói của người bảo vệ hình như chẳng lọt vào tai.
“Trễ rồi, anh đôi co làm gì, tôi học lớp D đành chịu thôi, ai bảo bản thân ngu đành chịu.”
“Sao lại nói mình ngu?” Du Minh có chút không vui “Trước đây vẫn luôn nhịn xuống như vậy sao?”
【Cậu ta lại hiểu lầm gì rồi, cô có phải dạng người trong sáng yếu đuối đâu, bị lừa mà không hay.】
Tiếng chuông reo như trẩy hội, cả hai cứ thản nhiên đi.
Trương Oanh Oanh cố ý đi thật chậm rãi đợi Du Minh, còn muốn tiễn người ta đến trước cửa lớp.
Cô tươi cười đáp: “Ngu thì chính là ngu, không thèm cãi, tôi tiễn anh đến lớp.”
“Không được! Trễ rồi, còn tiễn sẽ gặp rắc rối.” Du Minh một mặt xua đuổi.
【Nói là muốn biết lớp, giờ giải lao sẽ qua gặp.】
Đảo mắt vài vòng, Trương Oanh Oanh liền lặp lại: “Muốn biết lớp của anh trai mình là sai sao, anh không vừa ý? Đuổi đi thật à?”
Dưới sự truy hỏi mãnh liệt như thế Du Minh không thể từ chối, đến trước cửa lớp 11B3.
Lạ ở chỗ, cùng nhau xuất hiện khiến cho thành viên trong lớp đặc biệt chú ý.
Học sinh điều trầm trồ, chồm người nhìn ra cửa, Trương Oanh Oanh đứng trước nhiều ánh mắt bình tĩnh đến lạ thường.
Đôi mắt Trương Oanh Oanh cố định tại một điểm.
Hướng nhìn đến là chỗ ngồi của Sở Dật, cảm giác có người tiếp cận từ đằng sau Trương Oanh Oanh bắt lấy tay của người định chạm vào vai mình.
Ngoái đầu lại nhìn thì