Số lượng người chết hàng ngày không thể làm khó bề trên, đương nhiên Trương Oanh Oanh biết chỉ còn một cách giải quyết, bọn người vô nhân tính sẽ biến những cái xác làm thức ăn cho cá.
Một cái xác trôi trên biển để người khác không phát hiện là rất thấp, nhưng số lượng nhiều thì rất có khả năng.
Hàm Nghiêm quay đầu đi đến phòng trung tâm, nơi ở Bà La Sát.
Trương Oanh Oanh chớp mắt, đuổi theo phía sau.
Hai người được tính là cùng hội cùng thuyền rồi, một đứa tự ý giết người mà không có chỉ thị, một đứa chơi đùa đàn cá mập của bà ta.
Trên đường đi những tên Quỷ Nhỏ không cản bước, thì chính là Bà La Sát đã ra lệnh.
Trước mặt hai người bọn họ là màn hình giám sát toàn bộ những nơi trên đảo, người phụ nữ với điếu thuốc đang cháy dở trên tay, cùng bộ âu phục đen.
Bà ta xoa xoa thái dương, cơ thể có chút mệt mỏi: “Nói đi, muốn hình phạt gì?”
“Gì cũng được!” Trương Oanh Oanh dửng dưng đáp.
Khói thuốc lan tỏa đến chỗ bọn họ đang đứng, mờ mờ ảo ảo nhưng tâm trí lại tỉnh táo vô cùng.
Bà ta nói: “Thằng kia mở to mắt ra mà xem, còn mày cởi hết đồ ra.”
Tay của Hàm Nghiêm sớm đã siết thành nắm đấm, Trương Oanh Oanh có vẻ ung dung hơn nhiều.
Cô cứ tưởng bà điên này sẽ nổ cơn thịnh nộ, đánh cho hai đứa ra bã.
Không dám chắc Bà La Sát giữ mạng sống cho bọn họ, nếu bà ta ra tay trừ khử Trương Oanh Oanh cũng không ngại đánh với Bà La Sát, thuận lợi thì giết được, xui xẻo thì chết ngược.
Cởi bỏ toàn bộ trang phục trên người, ngay cả con dao được trang bị ở đùi trái cũng tháo xuống.
Chỉ còn lại một cơ thể hoàn mỹ, một vết sẹo cũng không tìm thấy, làn da mịn màng, không trắng tinh khôi như Tề Băng chỉ có thể gọi là tạm chấp nhận.
Gương mặt không có gì nổi bật, cái khiến người ta ấn tượng là hai chiếc răng khểnh.
“Cởi rồi!”
“Nằm lên đây!” Bà ta chỉ vào bàn làm việc.
Cô từng bước đi đến, nghiêng đầu hỏi: “Định đổi nghề buôn nội tạng đấy à?”
Bà La Sát nhếch mép cười: “Hèn hạ quá, tao không thích!”
Gật đầu vài cái, Trương Oanh Oanh nằm thoải mái trên chiếc bàn của bà ta.
“Đứng xa quá không thể xem được đâu, lại đây!” Bà ta gọi Hàm Nghiêm.
Gương mặt của anh chống đối, nhưng Trương Oanh Oanh lại không biết xấu hổ, hoàn toàn nằm đến thư giãn.
Bà La Sát đem một số dụng cụ kỳ lạ ra, còn có một tờ giấy trắng.
“Vẽ đi!” Bà ta ra lệnh.
Hàm Nghiêm cầm cây bút bắt đầu vẽ những nét đầu tiên, tay cầm bút rất vững.
Tưởng chừng đường nét được vẽ ra sẽ cứng nhắc, anh khiến bà ta phải có một cách nhìn khác về những con tốt.
Bức vẽ hoàn thành với một màu đen, con rắn quấn quanh từ mắt cá chân đến vai trái, uốn lượn mềm mại có sức sống khiến người ta bị mê hoặc.
“Xăm hình vừa vẽ lên người nó đi.” Bà ta đứng lên nhường chỗ cho Hàm Nghiêm.
Bà La Sát định tự tay xăm vào da thịt của Trương Oanh Oanh, nhìn thấy tài năng của Hàm Nghiêm bà ta lại có suy nghĩ khác.
Để anh tự tay xăm lên người cô chẳng phải sẽ thú vị hơn sao?
Cô liếc thấy hình vẽ liền hoảng hốt: “Mày điên rồi! Đoán được ý định của mụ rồi mà còn…”
“Cho tụi bây mượn cái phòng này.” Bà La Sát xoay người rời đi, cẩn thận khóa cửa ngoài căn dặn bọn Quỷ Nhỏ canh chừng.
Cả ngày dán mắt vào màn ảnh bà ta cũng cảm thấy choáng váng, nuôi cá mập là thú vui tiêu khiển cũng bị một con tốt nhìn thấu.
Căn phòng chỉ còn lại hai người, việc đầu tiên Hàm Nghi làm là đi lấy quần áo cho Trương Oanh Oanh, anh không có ý nghĩa kia nên rất không muốn nhìn.
“Mày đổi hình khác cho tao được không? Lần trước tao đi làm nhiệm thấy có người xăm hình con bướm ở sau cổ cũng đẹp lắm.”
Trương Oanh