Ngồi lại tìm hiểu qua công thức pha chế, một lần đã đạt chuẩn.
Trương Oanh Oanh về mặt học hỏi thì không thua ai.
Nhuệ Luân tay bị thương lời nói lúc ở trường, đành chịu vậy.
Trương Oanh Oanh tự thân vận động, chạy bộ về nhà.
Trời đã chuyển về chiều, nắng chói chang nhưng lại mát mẻ một cách kỳ lạ, cô cảm thán: “Hoàng hôn dịu dàng.”
Vốn dĩ không phải về nhà đơn giản như thế này, còn một việc nữa phải làm đó là tìm đến Thanh Anh hỏi một số chuyện.
Trước đây có mời cô cũng sẽ không để tâm, gần đây cảm giác khó chịu cứ đeo bám không tìm người liền không thoải mái.
Chuyện đi tìm Thanh Anh dù muốn dù đành phải gác sang một bên.
Nhà ở đâu?
Có chắc người cần tìm xuất hiện?
Đã là khi nào rồi?
Trương Oanh Oanh quyết định về nhà để trấn an Du Minh, ngày mai lại hỏi Nhuệ Luân kỹ càng rồi xuất phát.
“Boss, anh ngó lơ tôi thật à?”
Trương Oanh Oanh đang thử vận may, chẳng biết có được đáp lại hay không.
【Tôi vẫn quan sát.】Giọng nói trầm đục của số 0 vang lên như một kỳ tích.
【Lần trước cô bảo có người mình thích, học xong theo đuổi người ta.】Số 0 dừng một chút rồi nói tiếp【Khi nói với Nhuệ Luân người đó thích người khác, có phải hai mặt rồi không? Du Minh hỏi chuyện cô tính thế nào?】
Bước chân chạy đều đặn, hơi thở bình ổn, cô đáp: “Nhiều mặt đếm không xuể, trước mặt Du Minh là anh bảo tôi nói như thế, trước mặt Nhuệ Luân là chủ ý của tôi.
Nếu Du Minh có hỏi, tôi sẽ nói bản thân cố chấp muốn theo đuổi cho dù đã có người trong lòng rồi.”
Trước mắt Trương Oanh Oanh cho cấp trên thấy sự cố chấp của bản thân, mạnh miệng là thế cho dù có cho vàng cô cũng không dám tranh người với Tề Băng.
Nói cho cùng, số 0 vẫn cảm thấy cấp dưới muốn chứng minh bản thân chỉ dùng một bộ mặt duy nhất, tội lỗi lại đổ lên đầu cấp trên.
Cô nói tiếp: “Hai chuyện đó vốn dĩ không sai lệch, xem ra tôi với anh cùng là một loại người rồi!”
Chuyện sáng như ban ngày, không cần cô phải nói cả hai cũng đủ hiểu.
Số 0 bỗng nhiên nói:【Cô có biết ở nơi mắt không thể quan sát, thiết bị gắn vào mắt của cô có thể nhìn thấy không?】
Trương Oanh Oanh tản bộ dưới ánh hoàng hôn: “Không tin, cho dù tôi có dồn toàn phần qua bên trái cũng có thể quan sát bên phải.”
【Vậy thì làm cho cô thất vọng rồi, Du Minh nghe thấy tất cả.
Phóng to màn ảnh tôi thấy cánh cửa không thực sự khép chặt.】
“Việc đó cũng không sao, biết thì biết thôi.”
Câu nói này số 0 thực sự chứng minh được suy luận lúc ban đầu của mình, việc Trương Oanh Oanh đẩy công việc ở quán cafe cho Du Minh thật chất không giống những gì cô thể hiện bên ngoài.
Đoạn đường gần đến nhà, số 0 lại nói:【Chuyện vừa rồi, cô không sai chỉ là…】
“Tôi không xem tình cảm là thứ xếp ở hàng đầu.” Trương Oanh Oanh tiếp lời.
Ngay khi nói ra số 0 đã biết cô dối lòng, chẳng qua không đủ can đảm để gánh lấy hậu quả.
Đối với một người, tham vọng không hề biến mất là do nó to hay nhỏ, nếu to sẽ nhận ra ngay, thứ nhỏ bé lại bị bỏ qua, lâu