Trên tay đeo găng tay y tế, Trương Oanh Oanh xem qua một lượt nở nụ cười: “Lung lay rồi, nhổ luôn không?”
【Cô nhổ là nó không mọc lại nữa đâu.】
Trương Oanh Oanh lập tức sửa lời: “Để một vài ngày chắc lại không sao đâu, mày yên tâm!”
Thanh Anh im lặng ngồi nghe Trương Oanh Oanh nói đông nói tây.
“Hình xăm bị lộ ra rồi.” Cậu ta vừa xuýt xoa vừa nói.
Trương Oanh Oanh tiến hành khử trùng cho vết thương, thờ ơ đáp: “Không sao, mượn áo khoác của Nhuệ Luân là được.”
Chợt nhớ ra chiếc áo khoác bị thất lạc vài ngày trước, cô lấy một lấy do khác để lắp vào: “Không thì tao với mày trốn học.”
Số 0 nhịn không được đành lên tiếng:【Cô cứ thử xem.】
“À, chắc không được rồi, đành chịu thôi.” Trương Oanh Oanh bất đắc dĩ nói.
Quá tam ba bận, Thanh Anh lại hỏi: “Mày không lo cho bản thân sao?”
Trương Oanh Oanh cố ý nhấn vào miệng vết thương, làm cho tâm bông dính không ít máu.
“A!”
Lời nói ra hoàn toàn mang ý tốt, cô đáp: “Người chết ở đây còn không có ai điều tra, mày nghĩ ba cái chuyện đó ai sẽ quản? Lo cho bản thân mày trước đi, tao dù sao vẫn sống tốt.”
Dán băng hết tất cả các vết thương, từ khóe miệng đến mắt cá chân, cảm giác tội lỗi hoàn toàn không có chỗ chen chân vào đầu Trương Oanh Oanh.
Một đầu chỉ trách cậu thiếu niên kia ngốc nghếch, còn có một ý nghĩ nữa, cậu thiếu niên không xem cô là bạn.
Trương Oanh Oanh thở dài thầm nghĩ: “Cũng phải.”
Cô mặc áo trắng của Thanh Anh, Thanh Anh mặc lại chiếc áo của Trương Oanh Oanh, nó chỉ dính một giọt máu của cậu ta.
Đồng phục chỉ khác mỗi phần váy và quần, phần trên viền xanh nam nữ đều giống nhau.
Tiếng chuông vào tiết trôi qua khoảng mười phút cả hai mới xuất hiện.
Đỡ Thanh Anh ngồi vào vị trí hẳn hoi cô mới quay về chỗ của mình, bản tên trước ngực của hai người bọn họ lại là tiêu điểm cho cả lớp bàn tán.
Tâm trí của Trương Oanh Oanh lại đặt ở chỗ người bạn ngồi kế Thanh Anh.
Cảm giác rất quen mắt, lát sau cô nhờ Nhuệ Luân xác nhận giúp.
Tiếc rằng Nhuệ Luân ngủ say như chết có lây cỡ nào cũng vô dụng, còn gây sự chú ý của giáo viên, đành viện cớ đi vệ sinh.
【Cô gấp lắm sao?】
Trương Oanh Oanh khóa trái cửa, nghi hoặc hỏi: “Người ngồi cạnh Thanh Anh, Boss có cảm thấy quen mắt không?”
【Là người chỉ cô đến chỗ học thể dục.】
Ban đầu là một nhân vật không mấy quan trọng, Trương Oanh Oanh sẽ chẳng chú tâm gương mặt người đấy, chỉ phác họa trong đầu không trực tiếp quên đi, đặc điểm gợi nhớ đó chính là cái áo khoác giống y hệt của Nhuệ Luân bị thất lạc, chuyện trùng hợp có thể xảy ra nhưng vì chuyện này mà cô phải vác mặt làm phục vụ cho một quán cafe.
“Cái áo khoác.” Nói đến đây thì dừng lại.
Số 0 khi nhìn thấy cái áo khoác đã biết chuyện cấp dưới đang để tâm:【Cô nghi ngờ người đó lấy?】
Giọng điệu của của cô trở nên chán nản: “Không có chứng cứ, mặc dù trước nay không cần những thứ vô dụng như thế này.
Bây giờ đi ra đối chất bảo đảm người xấu mặt là tôi.”
Số 0 khẽ cười.
【Mặt cô dày như thế còn sợ sao?】Dừng một chút lại nói tiếp【Lúc nãy là ai cởi áo của mình trước mặt người khác?】
Trương Oanh Oanh sực nhớ lại cảnh tượng trong phòng y tế, một phần vì không muốn nhìn thấy máu, hành động cũng trở nên dứt khoát.
“Chuyện thường tình, tôi chưa lên giường với ai là được rồi.”
Số 0 tỏ vẻ thần bí mà hỏi:【Bài