Nhấn chuông đợi Du Minh ra mở cửa.
Nhuệ Luân chuẩn bị trở về cô lại bị một cảnh tượng lướt qua đầu.
Lập tức đưa ra đề nghị: “Hay là ngủ lại đây đi.”
Để nói về đoạn đường, nó ngắn đối Trương Oanh Oanh nhưng tuyệt đối không hề ngắn với những người trên vùng đất này.
Cô chạy bộ đã ăn đứt Nhuệ Luân đạp xe, so sánh chỉ có thể dùng phép nhân để nói về tốc độ.
Ngôi nhà còn nằm ở vị trí thiên thời địa lợi, không có hàng xóm, ai nghe thấy cũng sợ.
Nếu bây giờ còn quay về chẳng may xảy ra chuyện, người đau đầu nhiều hơn đau lòng như Trương Oanh Oanh sẽ gặp rắc rối lớn.
Nhuệ Luân nhất mực từ chối: “Tao không có nhát gan.”
“Tao không nói loại chuyện đó, người ở đây tao không rõ.” Cô hạ giọng “Ở lại đi.”
Du Minh mở cổng chào đón Trương Oanh Oanh, còn tươi cười với Nhuệ Luân, không quên cảm ơn vì đã đưa cô về.
Một lòng mang ý tốt, bản thân không muốn đi nhặt xác thêm lần nào nữa.
Trở thành Du Minh thứ hai, đối với Trương Oanh Oanh không nhiều ảnh hưởng, đối với người khác đặc biệt mà nói là bà chủ tiệm cafe, nếu thật sự như vậy thì không hay cho lắm.
Du Minh nhìn đã biết được cô động lòng trắc ẩn, góp lời nhắn nhủ: “Hay là cậu ở lại đi, như thế Tiểu Trương sẽ yên tâm hơn.”
Nhuệ Luân quay đầu xe, huống chi mẹ vẫn đang đợi về cùng, cậu ta dù muốn cũng không thể.
“Tao biết mày có ý tốt nhưng đừng lo lắng, tao nhất định sẽ không sao.”
Trương Oanh Oanh đâu phải lúc nào cũng mang lòng nghĩ đến chúng sinh, huống chi con người cô trước nay chưa từng lo lắng vô bổ như này, nói thật thì với Hàm Nghiêm hay hai người còn lại trên căn phòng ở đảo, chưa một lần lo lắng cho họ như này.
Càng nghĩ cô càng thấy lương tâm của bản thân như bị xé tọa, một người quen biết mấy ngày, còn bọn người kia chỉ có thể tính bằng năm, Trương Oanh Oanh xua tay mệt mỏi nói: “Không quản nữa, mai gặp.”
Sáng đánh nhau với bọn người không biết trời cao đất dày, xử lý vết thương cho Thanh Anh.
Buổi trưa đi làm đến chiều tối, đã thế còn bị đám người ở tiệm lên mặt, tức giận nhất chính là không thể làm gì ngoài việc đứng nhìn.
Du Minh khóa cổng đi theo phía sau, bước chân nhẹ nhàng.
Lời hỏi han thường ngày Trương Oanh Oanh nãy giờ vẫn chưa nghe thấy, cô quay người hỏi: “Đến anh cũng ức hiếp tôi?”
Cậu ta chớp mắt không hiểu chuyện gì đang xảy ra, ngơ ngác: “Hay là tôi đuổi theo Nhuệ Luân, giữ cậu ta lại?”
【Cô lại phát điên cái gì đấy?】
Chỉ còn vài bước là có thể vào nhà, Trương Oanh Oanh dở chứng không muốn vào, đặt mông ngồi ở bậc thềm, Du Minh cẩn thận ngồi kế bên.
Lên tiếng hỏi tình hình: “Công việc không được thuận lợi sao?”
“Tôi làm cửa tiệm của bà chủ bốc hơi rồi, ngoài cái vỏ bọc ra thì không còn lại thứ gì?” Lời nói ra nhẹ như không.
Bởi vì đối với Trương Oanh Oanh chuyện đó quá đỗi bình thường, đường lui số 0 đã vạch ra, chỉ là trong lòng thấy không vui, cảm xúc chiếm hết một nửa bên đầu.
Du Minh căn thẳng, lời nói có hơi vội: “Tôi có thể ứng trước lương, không nhiều nhưng có thể góp một chút.”
Cậu ta chuyển đến đây một tuần hơn, Trương Oanh Oanh vẫn chưa hỏi rõ công việc