Hai tiếng sau.
Mưa không dứt thậm chí còn lớn hơn lúc ban đầu, cây trồng xung quanh trường ngã rạp khi luồng gió đi qua.
Trương Oanh Oanh kiên cường nói không ngủ nhưng một lúc đã chợp mắt.
Trôi qua thêm vài giờ.
Đến lúc cô tỉnh dậy trời đất đã một màu đen rùng rợn, thông qua cửa kính chỉ thấy bóng người lờ mờ cùng dáng đi bất thường.
Du Minh ngăn cô nhìn ra ngoài nhưng với tính cách đó dĩ nhiên sẽ không nghe lời.
Đồng hồ treo cuối lớp chỉ sáu giờ.
Dãy cửa sổ hình ô vuông, cái đầu người chui qua không lọt bị đám cây xanh ngã đổ che kín.
Trương Oanh Oanh nhìn mà kinh ngạc không thôi, cô ngủ say đến vậy sao?
“Cây bật gốc mọi người không di chuyển, lỡ có chuyện thì sao?” Cô lên tiếng trách móc.
Chết đi không phải chuyện lớn, vấn đề ở đây là tính hết lên đầu con tốt đi thực hiện nhiệm vụ như cô đây thì có hơi quá sức.
“Cây đó không phải cổ thụ, nhất thời che hết dãy cửa sổ phía sau, làm vỡ vài cửa kính.” Nhuệ Luân giọng điệu không mấy vui vẻ “Với cả…”
Trương Oanh Oanh nhíu mày hỏi: “Làm sao?”
Cô chợp mắt một chút, từ phòng học ấm áp, sáng lạn bây giờ cây ngã rạp che hết một phía của lớp học, cửa kính vỡ tang hoang, bóng đèn như góp vui lúc mạnh lúc yếu.
Ánh sáng cứ chớp chớp không thực sự tắt đi, càng làm cho mắt khó thích ứng hơn.
“Cửa bị khóa rồi.”
Cô thắc mắc hỏi: “Cửa sau?”
“Có khi nào mở đâu?” Thanh Anh vội nói “Muốn phá cửa ra ngoài sợ rằng không được, nó bị kẹt rồi.
Cửa trước may ra còn có thể nhưng, khóa chắc lắm.”
Trương Oanh Oanh quan sát hành động của Thanh Anh, trên tay cậu ta chỉ mỗi một viên phấn trắng vẽ vời không ngớt tay.
Du Minh lấy trong cặp ra chai nước lọc đưa cho Trương Oanh Oanh.
Môi cô cách miệng chai một khoảng, dùng một nửa để súc miệng sau lại trả cho Du Minh.
Hai nhân vật không quá quan trọng ngồi co lại một góc, ánh mắt của La Ứng Lan tràn ngập nỗi sợ hãi, cơ thể run lên từng hồi.
Đổng Vi tuy mạnh miệng nhưng Trương Oanh Oanh lại nhìn ra được ả ta đang sợ.
“Mày vẽ gì vậy?”
Thanh Anh vừa hay đã xong, buông bỏ viên phấn lau tay sạch sẽ: “Không biết, vẽ cho vui.”
Trương Oanh Oanh nhìn nét vẽ có chỗ nào là vẽ cho vui? Càng nhìn càng thấy kỳ quái nhưng không chỉ ra được nó lạ ở chỗ nào.
“A a a a, có ma! Có ma…” La Ứng Lan hét lớn, sắc mặt trắng bệch.
Đổng Vi ở bên cạnh không khá hơn chút nào, hai nữ sinh ôm chầm lấy nhau, những thành viên còn lại không ai tiến đến trấn an.
Trương Oanh Oanh chẳng biết trời cao đất dày, châm chọc: “Nếu có ma thì bọn chúng nghe thấy hết rồi, nhanh thôi sẽ đến tìm đàn chị.”
Vừa dứt lời cánh cửa bị tác động vật lý thủng vào năm ngón tay người, Nhuệ Luân ngồi gần cửa ra vào nhất, cậu ta hốt hoảng rời khỏi chỗ đó ngay lập tức.
Thanh Anh bị dọa tay chân run rẩy, tổng cộng có sáu người, hết bốn người bị dọa.
Cô nhìn sang Du Minh thì thầm trách bản thân tính sai rồi là năm người bị dọa chẳng qua đang kìm nén nỗi sợ.
Cô đặt tay lên vai Du Minh, da thịt đã lạnh sẵn cậu ta bị cô dọa suýt khóc.
Chỉ khi Trương Oanh Oanh xoa xoa vài cái vào bả vai, Du Minh mới bớt run rẩy.
Đến quan sát dấu tay hằn lên cửa sắt, cô đoán