Đôi co sắp đánh nhau, La Ứng Lan đứng lên ngăn cản như trút nước vào làn mưa, càng nói càng khiến bọn họ gây chuyện: “Đổng Vi, cậu thôi đi tớ không sao đâu mà.”
“Tôi thì có sao đấy bà chị mít ướt.” Thanh Anh phản bác ngay tức khắc.
Trương Oanh Oanh đột nhiên hỏi: “Thuốc này uống làm sao?”
“Mỗi cái một viên đến khi hết thì thôi, miếng dán tao cũng mua rồi nhớ dùng.” Cậu ta quay lại trận chiến “Chị đang tỏ ra đáng thương vì Nhuệ Luân không để ý sao, haha vừa lòng tôi lắm.”
Lấy mỗi cái một viên, tổng cộng có sáu viên to đùng.
Trương Oanh Oanh đỡ choáng nhìn số thuốc muốn đột quỵ, quá nhiều.
Cái lúc Du Minh bị sốt cô đích thân đi mua cũng không nhiều đến vậy.
【Không sai, cô mau uống đi.】
Có lời khẳng định của cấp trên, Trương Oanh Oanh cho vào miệng một lượt uống hết ly nước lọc mà Du Minh chuẩn bị.
Cô chẳng để tâm trận chiến mà thầm khen anh trai chu đáo.
Đầu lưỡi chỉ toàn vị đắng, cô không sợ uống thuốc, chỉ sợ máu chảy ra từ miệng.
“Ăn đi, tôi không đuổi các người đi nửa.” Đứng dậy vươn vai, cô nói tiếp “Tôi từ chối lời mời tham gia vào đội tuyển thi toán gì gì đó, chuyện của Nhuệ Luân cũng đem ra nói trước mặt chị rồi, không cần như vậy nữa, hãy để bản thân nghỉ ngơi đi.”
Định đi lên lầu nhưng cô quyết định ở lại nói chuyện thêm chút nữa: “Nhuệ Luân này, tao với mày không xảy ra chuyện gì đâu đúng không?”
“Ừm.”
“Vậy thì đừng nhìn tao chầm chầm như vậy nữa, tao ăn không ngon.”
Du Minh lập tức hỏi: “Là món nào không ngon?”
Trương Oanh Oanh sửa lời: “Đều ngon cả, người ta nhìn quá nên ăn không được tự nhiên.”
Nhuệ Luân ngơ ngác hỏi: “Là tại tao sao?”
Cô lại cuốn quýt: “Nói làm sao đây, thức ăn ngon, cũng không phải lỗi tại mày chỉ là…”
【Nói là quan hệ vẫn như bình thường.】
Trương Oanh Oanh lập tức nói: “Đúng rồi, là quan hệ vẫn như bình thường, mày đừng làm như tao sẽ biến mất vậy?”
Đổng Vi ngồi xuống ăn trong sự tức giận vì bị một đứa ranh con nhỏ hơn giảng đạo lý, ả ta không muốn cãi lại lời của La Ứng Lan.
Trương Oanh Oanh bỏ lại đống lộn xộn, chạy lên lầu cùng với tách trà nóng, cô tập luyện một lúc thì đi tắm, đọc sách thư giãn.
Nhìn vào tủ đồ vơi đi mà cảm thấy nao lòng.
【Nếu cô thấy tiếc nuối thì đừng nhìn nữa.】
Cô nhún vai đóng cửa tủ đồ đáp: “Ý hay, lời nói lúc nãy Boss không nuốt lời chứ?”
【Tôi không giàu.】
“Tôi biết chú nghèo mà.”
Số 0 dường như nghe thấy tiếng sấm rền vang, anh hỏi lại: 【Cô nói gì?】
Trương Oanh Oanh lặp lại từng chữ một: “Tôi biết chú nghèo mà!”
【Được, được lắm.
Tôi vừa rồi chỉ trêu cô nhưng có ai đó muốn biến lời nói của tôi thành sự thật.】Số 0 có thể nói là bị sốc khi nghe thấy cách xưng hô mới.
“Boss biết đùa tôi không biết đùa chắc.” Cô phì cười “Nếu không già đến mức gọi chú thì bỏ thiết bị biến âm ra nói chuyện với tôi.”
【Cô tưởng tôi không dám?】
“Ồ!”
Qua một lúc lâu, Trương Oanh Oanh đọc đến nửa quyển sách mới nghe thấy bên kia có động tĩnh.
【Nghe rõ không?】
Giọng nói ấm hơn khi dùng thiết bị biến âm, cũng trầm hơn so với lúc trước, có chút quen tai.
Cô đang nghĩ đến chất giọng của Hàm Nghiêm, nhưng anh vẫn chưa bể giọng cô không thể đánh đồng hai chất giọng này được.
“Giọng rất hay.” Trương Oanh Oanh có sao nói vậy chưa từng tâng bốc ai.
【Còn gì nữa không?】
“Hết rồi.” Cô lật sang trang sách mới “Tôi đã khen, lời hay không nên nói nhiều.”
【Phản ứng bình tĩnh như vậy, tôi thấy cô đang dối lòng thì đúng hơn.】
Cô nhíu mày hỏi lại: “Người khác nói giọng Boss không hay à?