【Cô đang mơ?】
“Còn tưởng Boss ưu ái tôi?”
【Ai cũng như ai thôi.】
Cuộc trò chuyện kết thúc rất nhanh, bởi vì cô đã đến trước cửa tiệm của Hạ Linh.
Vừa dừng xe Trương Oanh Oanh liền bị xách tai, phải nhón chân mà đi.
Dư âm của cơn sốt khiến đầu óc quay vài vòng, cô khó chịu: “Bà chủ… Bà chủ, đừng động tay lung tung.”
Tiếng của Hạ Linh có lớn hơn mọi khi, có tức giận không thể kiềm lại: “Mới có chút tuổi đầu mà cứ thích tỏ ra là người trưởng thành có đúng không? Hôm nay tôi cho cô thể hiện.”
Vừa nói Hạ Linh vừa xách tai Trương Oanh Oanh.
“Khó chịu mà…” Cô vùng vẫy muốn thoát ra “Tôi nói thật đó.”
Chuyện này quá dễ với một sát thủ được rèn luyện như Trương Oanh Oanh, nhưng thứ cần làm bây giờ là nhịn để hòa nhập không phải thể hiện để lấy uy quyền.
“Nếu cô là con của tôi đã tẩn một trận từ lâu rồi.” Cô ta nhẹ tay dần dần bỏ ra.
Trương Oanh Oanh được tha liền xoa xoa chỗ bị nhéo, bước chân theo sau bà chủ đi vào quán.
Trên đường đến đây cô tò mò số 0 đã xử lý như thế nào, cấp trên đúng là ở đẳng cấp hoàn toàn khác, làm mọi thứ trở về vị trí ban đầu.
Bàn ghế trả lại ngay ngắn còn đúng với số lượng, bên trong như chưa từng xảy ra chuyện gì thậm chí còn giống y như đúc.
Hạ Linh hắng giọng: “Tân trang của cô đây sao?”
“Tân trang không nhất thiết phải khác với quá khứ, dù sao nó cũng là đồ mới.” Trương Oanh Oanh mặc chiếc tạp dề, đứng vào quầy pha chế.
“Ngang ngược, tôi đã bắt cô đền sao?” Hạ Linh đứng khoanh tay “Lương cô làm một năm cũng không đủ mua những thứ này, còn thay cửa kính?”
“Tôi nghèo thật, nhưng mà…” Trương Oanh Oanh ngập ngừng rồi lại nói tiếp “Bà chủ quan tâm làm gì?”
“Nói đi tất cả bao nhiêu.”
【Hai mươi triệu, tính cả chi phí vận chuyển.】
Thở ra một hơi, ánh mắt lảng tránh: “Không ảnh hưởng.”
Trương Oanh Oanh chỉ muốn người phụ nữ này bớt lo chuyện bao đồng lại, lời trước khi nói ra cô đã suy nghĩ cẩn thận, nói ít còn hơn phải dài dòng, tránh trường hợp mà làm cuộc trò chuyện rối ren.
Hạ Linh lại nổi giận vì câu nói này.
Cô ta híp mắt, đập tay xuống quầy pha chế đanh giọng: “Muốn nói bản thân giàu có? Là ý này đúng không?”
“Sai hoàn toàn, nói tóm lại bà chủ cứ nhắm mắt cho qua là được, cũng không ảnh hưởng đến việc kinh doanh của…” Đang nói một nửa thì liếc mắt thấy những chiếc mặt nạ áp vào cửa kính trong suốt.
Không thất thố như lúc sáng, chỉ là mất đi sự tự nhiên cũng quên đi chuyện phải nói tiếp theo là gì, khoảnh khắc biến đổi chỉ vỏn vẹn hai phút.
【Lại nhìn thấy ảo giác sao? Hít sâu rồi điều chỉnh tâm trạng lại đi.】
“Vẫn chưa khỏi bệnh vẫn nên về đi.” Hạ Linh vừa rồi nhìn thấy sự nhợt nhạt trên gương mặt Trương Oanh Oanh.
“Mệt đương nhiên là có rồi.” Cô thở dài “Thấy thứ không nên nhìn, bà chủ có cách nào rửa mắt không?”
“Rửa bằng nước muối thử đi.”
“Ồ!”
【Trước tiên cô thử nhìn vào những bề mặt có thể phản chiếu thử xem.】
Số 0 đã tìm thấy điểm trùng hợp mỗi khi Trương Oanh Oanh gặp ảo giác, anh muốn kiểm chứng xem có phải vì nguyên nhân này hay không.
Trương Oanh Oanh nhìn vào tách cafe đang uống dở của Hạ Linh, quả thật cái mặt nạ kia ẩn hiện đang có ý cười nhìn cô.
Thứ