Trương Oanh Oanh đưa tay định nhấn chuông cửa, bên tai vang lên giọng của số 0.
【Chìa khóa trên cành cây, tìm được thì vào.】
“Nhà lỡ có người thì sao?” Trương Oanh Oanh có chút ngỡ ngàng.
【…】
Nói như thế chắc chắn số 0 đã biết vị trí của cái chìa khóa, còn không nói cụ thể cho cô biết.
Trương Oanh Oanh nhìn sang cái cây ở bên cạnh, ban đầu cứ nghĩ bản thân có đôi mắt mười trên mười sẽ tìm được ngay thôi.
Suy nghĩ đó phải gác sang một bên rồi, dẹp hết sự kiêu ngạo của mình, Trương Oanh Oanh bắt đầu di chuyển, đi hết hai vòng vật cần tìm vẫn chưa tìm thấy.
Trời sụp tối muỗi ngày càng nhiều, cô rất cần sự trợ giúp: “Nếu anh biết, rộng lượng một chút, chỉ điểm được không?”
【Đó là thái độ của người cầu xin?】
Trương Oanh Oanh đưa tay chống hông, bao nhiêu sự nhịn nhục cho đủ: “Anh muốn tôi làm gì?”
【Kiểm soát hoàn toàn.】
Lời nhắc nhở lúc trước lại nhớ kỹ như vậy? Kiểm soát hoàn toàn anh ta có biết nó là gì không, con mẹ nó!
Cô thở dài một hơi: “Có vài thứ tôi không thể!”
【Vậy thì đứng ngoài.】
Trên thế giới này chỉ có một người có năng lực chọc cô phải tức giận, một là Hàm Nghiêm.
Tên này là người thứ hai mà cô biết, những lần gặp con mồi khó nhằn Trương Oanh Oanh điều chơi đùa mắt nhắm mắt mở cho qua, sau đó dốc hết sức lực xử đẹp nó.
Đối với một người chưa thấy mặt, có tức giận cũng không thể đánh người, còn chưa nói tên này không thể đánh tay đôi.
Dứt khoát đạp một cái thật mạnh, cây có cứng cũng phải gãy ngang.
Lướt mắt nhìn xung quanh, một thứ ánh sáng lóe lên rồi tắt liệm, lập lại vài lần thành công thu hút Trương Oanh Oanh.
Bước đi vài bước, thứ ánh sáng đó phát ra trên cành cao của một cái cây khác.
Chợt nhận ra bản thân đã bị xoay đến ngu, tự tát nhẹ mình một cái.
Số 0 có nói là trên cành cây nhưng lại không nói rõ là cái cây nào, cô lại đinh ninh là cái cây gần nhất.
Chìa khóa được treo ở tận cành cao, nhưng như thế sao làm khó được một người như Trương Oanh Oanh, không có nhiều kinh nghiệm trèo cây nhưng kinh nghiệm trèo tường lẻn vào nhà, cô là người thuần thục nhất.
Trong chốc lát đã lấy được không những một mà là cả chùm chìa khóa, nhanh chóng mở cổng.
Dừng lại trước của nhà mò cả buổi Trương Oanh Oanh lại chợt nhận ra, cả chùm chìa khóa đó không có cái nào mở cổng nhà được.
Thật sự không muốn hỏi người kia, nhưng không hỏi sẽ phải ngủ ngoài đường, cô xem qua cửa sổ được khóa từ bên trong.
Có trèo lên tầng hai kết quả cũng sẽ như thế thôi!
“Số 0?”
Không ai đáp lời, Trương Oanh Oanh xoay người tựa lưng vào cửa, đối phương cũng đâu thể suốt ngày nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính quan sát nhất cử nhất động.
“A a a a… Bực quá!”
【Gọi cấp trên như gọi bạn vậy?】
“!” Cô bị dọa xém kêu thành tiếng.
【Làm sao?】
Trương Oanh Oanh lấy lại khí thế, đối chất: “Anh là số 0 thì tôi gọi là số 0, chẳng lẽ muốn thêm một số không, có thêm cũng chẳng có giá trị nữa đâu.”
【Muốn vào nhà thì an phận!】
“Boss, điều nghe theo anh hết.”
Gọi như vậy cũng không sai, số 0 gần như đứng trên tất cả những người trong tổ chức, chỉ bị ông trùm thao túng mà thôi.
【Chậu cây.】
Trương Oanh Oanh nhìn xung quanh, ngoài hai chậu được dưới bậc thang thì còn vài chậu ngoài vườn.
Không suy nghĩ lung tung, để đầu óc thanh