Cô muốn xem chuyện tiếp diễn sẽ như thế nào, trước đây vì không muốn gây chuyện mà đáp qua loa, nếu thực sự chuyện tiếp theo sẽ như thế nào?
Thật làm người ta tò mò.
“Cô, có bao nhiêu đó cũng tính toán, con người chẳng tốt lành gì.” Đổng Vị đứng phắt dậy, người bên cạnh muốn ngăn cản mà kéo tay cô ta ngồi xuống.
Thanh Anh cảm thấy chuyện này khá thú vị, im lặng ngồi một bên mà xem.
Nhuệ Luân lên tiếng khuyên ngăn: “Chuyện không lớn như vậy, mọi người bình tĩnh đi.”
Trương Oanh Oanh nhướng mày, xoay mặt sang hướng khác.
Nhuệ Luân lên tiếng khiến cô cảm thấy chẳng muốn đôi co tiếp, có lẽ chừa cho La Ứng Lan một chút mặt mũi.
“Không khí căng thẳng thế?”
Chân còn chưa di chuyển đã nghe thấy giọng nói quen thuộc, ban đầu nhầm tưởng chỉ mỗi bản thân nghe thấy.
Nhìn thấy bọn họ chỉ hướng mắt về một chỗ Trương Oanh Oanh cũng di dời ánh mắt của mình.
Thân hình quen thuộc kia với cái áo hoodie, chiếc kính đen che mất đi khả năng phán đoán của Trương Oanh Oanh, người kia giống với Hàm Nghiêm nhưng có chút khác.
Sự khác biệt này nằm ở khí chất, Hàm Nghiêm có khi nào lại nói ra một câu như thế?
Cô nghi ngờ gọi: “Hàm Nghiêm?”
“Cô cho rằng tôi và cậu ta giống nhau sao?” Số 0 ẩn chứa tức giận trong lời nói.
Trương Oanh Oanh cũng tức muốn chết, nếu chứng minh đôi mắt ẩn sau chiếc kính kia là màu đỏ vậy thì số 0 đích thị là Hàm Nghiêm.
Lượng thông tin này quá khủng khiếp, nó làm cho bộ não cô chẳng nghĩ gì được nữa.
Chỉ tồn tại một ý định, tháo chiếc kính kia xuống.
Cô còn để ý người xung quanh sao? Đương nhiên là bỏ qua sự tồn tại của những người đó, tay cầm con dao găm lao thẳng đến chỗ số 0.
Anh nhếch mép cười, tay không đối đầu với Trương Oanh Oanh: “Tiếp đón cấp trên của mình như thế, tôi có chút bực mình đấy.”
“Bớt phí lời, anh đùa tôi chắc.” Trương Oanh Oanh điên cuồng tấn công, những thứ học được chẳng là gì đối với vị cấp trên này, trong vòng năm phút cô đã ăn trọn hai cú đấm.
Con dao găm cũng bị số 0 cướp được, anh hỏi: “Đau không?”
Du Minh trong vô thức siết chặt góc áo của mình, lúc này phải nhịn.
Bỏ qua Trương Oanh Oanh bị đánh thảm thương, số 0 bước đến nhìn La Ứng Lan, nòng súng chĩa vào đầu cô ta: “Vai diễn kết thúc rồi, con đi3m.”
Cô nghe thấy ngữ điệu khác xa với Hàm Nghiêm liền biết hành động lúc nãy là dại dột mà, chạy nhanh như giành giật lại mạng sống của bản thân, chụp lấy tay đang cầm súng.
Số 0 chưa từng bắn hụt, viên đạn vừa rồi vậy mà lại bắn lên trần nhà.
Lần này quả thật chọc cho số 0 tức giận, anh bóp mặt Trương Oanh Oanh nghiêm túc hỏi: “Cô có biết bản thân đang làm gì không?”
“Anh đừng làm càn, mẹ nó!” Cô cũng tức