Quan Nghi xoa đầu cô.
Trương Oanh Oanh đắm chìm trong hối hận, vẫn lên tiếng: “Mày là em tao đấy, ranh con.”
“Tháng sinh là do tổ chức sắp xếp, chưa chắc đâu.” Cậu cười khiêu khích.
Vốn nghĩ sẽ yên ổn qua đêm nay, ai ngờ số 0 ghé qua mà không báo trước, anh ra tay nặng như thế khiến Trương Oanh Oanh nể rồi.
Số 0 im lặng đứng quan sát một lúc, cô nói không sợ là giả, cũng lâu rồi mới nếm lại dư vị của kẻ thua cuộc.
“Tôi muốn ngủ lại đây.”.
Trương Oanh Oanh suýt thì giật mình vì câu nói của đối phương, vội vội vàng vàng bước xuống giường cung cung kính kính nhường lại chiếc giường.
Trước khi rời đi còn tiện tay lấy gói thuốc ở đầu giường, ai mà ngờ số 0 lại ban tặng một ánh mắt chết chóc.
Cô biết khó mà buông bỏ ý định đó, vòng qua giường.
“Cô đi đâu? Tôi muốn ngủ cùng cô.” Số 0 bình thản nói.
“Anh có muốn tôi quỳ xuống xin lỗi không? Mặc dù hơi mất mặt nhưng tôi muốn giữ lại cái mạng này.” Trương Oanh Oanh giữ một khoảng cách nhất định.
Hiện tại số 0 lên cơn điên thì cô trốn không khỏi số phận làm bao cát.
Người sống trên mảnh đất này bức cô muốn điên, cấp trên lại làm khó làm dễ, cuộc sống đúng là chưa bao giờ đơn giản.
Số 0 thở dài một hơi.
Một hành động nhỏ cũng đủ khiến Trương Oanh Oanh cảnh giác lùi mấy bước chân, ruột gan của cô vẫn còn đau.
Thật sự là sợ đến run chân rồi, số 0 có đánh Tề Bằng và Quan Nghi cũng không cản nổi.
“Ngày mai đi học, ổn chứ?”
“Boss muốn thì tôi đi.”
Chính là nói nghe lệnh làm việc, có lựa chọn khác đâu?
Số 0 kéo ngăn tủ lấy chiếc mặt nạ mà kẻ kia nói là phần thưởng, từng bước tiến lại gần Trương Oanh Oanh.
Số 0 bình tĩnh hỏi: “Muốn đi trút giận không?”
Cô ngơ ngác nhìn chiếc mặt nạ được đưa đến trước mặt, thật sự muốn quỳ xuống gọi một tiếng ba.
Thân thể này chưa đủ thảm hay sao? Vẫn còn muốn đi trút giận, là cô trút hay đối phương?
Lắc đầu hay gật đầu?
Trương Oanh Oanh nén lại dòng cảm xúc đang chảy siết, chớp mắt đáp: “Đi.”
Số 0 cầm chiếc mặt nạ trên tay cùng cô rời khỏi nhà, khí lạnh lùa qua mọi ngóc ngách, giọt nước lắng đọng trên lá, mọi thứ đều mang màu sắc u buồn.
Bầu trời không trăng một màu đen tăm tối bủa vây, trong tưởng tượng của Trương Oanh Oanh số 0 sẽ dễ chịu hơn gấp trăm nghìn lần, ai mà ngờ vừa gặp đã đánh, lời nói không dễ nghe chút nào.
Cô đi phía sau, càng đi càng cảm thấy con đường này quen thuộc là con đường đi đến chợ mà cô vẫn thường hay đi.
Nơi này chưa đủ kỳ quặc hay sao? Còn ra ngoài vào ban đêm, Trương Oanh Oanh cho dù có không nguyện ý, chân vẫn bước theo sau số 0.
Số 0 đi vào chợ luồn lách vào con hẻm nhỏ, ngọn đèn le lói hệt như ngôi nhà phù thủy đang mời gọi vị khách qua đường.
Trương Oanh Oanh mang ý chí sắt đá đến đây, giây phút hiện tại đã bị mảnh đất này bào mòn không ít.
“Anh rành đường ở đây như vậy, từng sống ở nơi này à?”
Câu hỏi không tự chủ mà ra khỏi miệng, cô vội ý thức được cấp trên chưa từng vui vẻ cho cô biết chuyện đời tư.
Quả nhiên câu hỏi qua một thời gian