Có một buổi trưa Hứa Thời Diên đi mua cơm cho Đinh Hoàn Ngạn.
Lúc quay về đứng ngoài cửa phòng làm việc thì nghe thấy Đinh Hoàn Ngạn đang to tiếng mắng ai.
Hắn còn tưởng có sinh viên thực tập nào đó phạm lỗi, cho nên đành đứng ngoài chơi điện thoại.
Đinh Hoàn Ngạn khá kích động, giọng rất lớn, Hứa Thời Diên đang đứng ngoài cửa mà vẫn nghe thấy.
“Cậu là cái thằng không có lương tâm! Ba chỉ muốn gặp cậu một lần!”
Hứa Thời Diên nghe thế cũng đoán được sơ sơ nội dung nên cất điện thoại đi, không kìm lòng được đến gần nghe trộm.
Trong phòng im lặng mất một lúc, hẳn là người bên kia đang cãi lại.
Tiếp sau một tiếng quát giận dữ truyền ra: “Mẫn Việt! Bây giờ mà cậu cứ cố chấp thế thì sau này cũng đừng hối hận.”
Nghe thấy tên Mẫn Việt, trong lòng Hứa Thời Diên bỗng thấy căng thẳng, sững sờ đứng đó nhìn chăm chăm vào tay nắm cửa mất một hồi lâu.
Mãi sau văn phòng mới lại im lặng, lúc này Hứa Thời Diên cũng hoàn hồn mở cửa bước vào.
Hứa Thời Diên đặt cơm lên bàn nói: “Thầy, ăn cơm thôi.”
Đinh Hoàn Ngạn vẫn chưa hết giận, mặt vẫn cứ khó đăm đăm, chỉ ừ bằng giọng mũi một cái rồi nhận cơm.
Hứa Thời Diên cảm thấy hai anh em này có gì đó rất lạ, cách nhau hai mươi tuổi, cũng không biết gia đình như thế nào.
Ăn được một nửa Đinh Hoàn Ngạn đột nhiên hói: “Tiểu Hứa, không phải lúc trước cậu nói cậu với Mẫn Việt là bạn à? Giúp thầy một chút.”
“Em không chắc mình sẽ giúp được nhưng mà là chuyện gì cơ ạ?”
“Bây giờ sức khỏe của ba thầy không tốt, muốn gặp Mẫn Việt, để nó về ăn tết… Bảy, tám năm rồi nó không về, vừa tốt nghiệp cái là đón mẹ đi, cũng không quay lại nữa.
Bây giờ mẹ nó cũng về chăm sóc ba rồi, nó thì vẫn thế, giận dỗi không về.”
Linh cảm Hứa Thời Diên mách bảo trong đó có một nguyên nhân khác, không chỉ bởi mỗi lí do Mẫn Việt giận dỗi, bèn hỏi: “Sao anh ấy lại không muốn về nhà?”
“Tính… Tính trẻ con ấy mà.
Nó là con của người thứ ba mang về, bao nhiêu năm nay nhà thầy không đối xử tệ với nó, mà nó không có tí tình nghĩa nào.”
Hứa Thời Diên nghe được sự khinh bỉ trong giọng của Đinh Hoàn Ngạn, nhíu mày, hỏi: “Sao lại là con của người thứ ba mang về?”
Đinh Hoàn Ngạn không phát hiện ra Hứa Thời Diên khó chịu, hoặc là cũng không thèm để ý, chỉ nói: “Chuyện cũng lâu lắm rồi.
Năm đó ba thầy đi công tác, sáu, bảy năm sau mang theo Mẫn Việt vừa ra đời và mẹ nó về.”
“Sau đó thì sao?”
“Mẹ nó lớn hơn thầy hai tuổi thôi! Ai chịu được mẹ kế như thế? Huống chi mẹ thầy cũng không định ly hôn, ai mà ngờ mẹ nó cứ bám riết không tha, danh phận cũng chẳng cần.” Đinh Hoàn Ngạn có chút tức giận, nói tiếp: “Thực ra cũng tạm thời cố gắng coi là người một nhà sống từng ấy năm, chả hiểu Mẫn Việt thần kinh làm sao.”
Hứa Thời Diên nghe xong im lặng, những câu chuyện đó nhất định sẽ có một phiên bản khác khi nghe qua lời của Mẫn Việt.
Hắn không tưởng tượng được khi còn bé Mẫn Việt phải dùng con mắt nào để nhìn ba mẹ mình? Vì sao ba mình lại cùng sống chung với hai “mẹ”?
Hứa Thời Diên cảm thấy cổ mình nghèn nghẹn, nhai đồ ăn mà như là nhai sáp, hắn đứng lên nói: “Thầy à, việc này em không giúp được.”
Nói xong Hứa Thời Diên ra ngoài ban công cho thoáng khí.
Đầu tháng hai gió thổi rất lạnh, hắn uống một ngụm nước khoáng rồi mới có thể tỉnh táo lại đôi chút.
Nguyên nhân mặt tình cảm của Mẫn Việt lại quái lạ như thế cuối cùng cũng có chút manh mối.
Là người lớn lên trong hoàn cảnh như vậy thì làm sao có ai có thể bình thường hoàn toàn? Huống hồ những điều Đinh Hoàn Ngạn nói chỉ là phần nổi của tảng băng chìm, Mẫn Việt trải qua những gì mới tạo thành con người hôm nay, sao mà biết được.
Trưởng thành như một miếng bọt biển, hấp thu cả xấu và đẹp, tự hào, phức cảm, tự ti, cảm giác tội ác… Lấp kín lấy một người.
Chỉ là những thứ xấu xa trong miếng bọt biển đó quá nhiều nên không muốn ai có thể chạm được đến nó thôi.
Bởi vậy Mẫn Việt mới tránh né hết sức để không mở rộng cửa lòng.
Trái tim Hứa Thời Diên lạnh lẽo, cực kỳ khó chịu, bàn tay lạnh buốt do mùa đông cũng rỉ ra mồ hôi.
Hắn sống hai mươi năm trong sự ngạo mạn, ích kỉ, bá đạo, nhưng bởi người đàn ông kia mà mềm lòng.
Chỉ cần chạm vào được chút mềm mại, yếu đuối sau lớp vỏ ngoài cứng chắc kia là hắn không muốn sợ hãi nữa, hắn không muốn tính toán thắng thua, chỉ muốn xông đến yêu lấy người mà thôi.
Đêm đó, Hứa Thời Diên đến Dark Rum để hi vọng có thể thấy được Mẫn Việt.
Bởi lòng tự trọng vẫn còn đó nên hắn không có mặt mũi nào đi gặp thẳng Mẫn Việt.
Mẫn Việt ngồi uống rượu tại “khu vực không làm phiền”, không ngờ vừa ngẩng đầu đã thấy Hứa Thời Diên đứng của quán bar nhìn anh.
Trong giây phút đôi mắt chạm nhau, anh sợ hết hồn chỉ đành vội dời tầm nhìn ra chỗ khác.
Hứa Thời Diên thấy Mẫn Việt rồi lại đột nhiên không biết nên làm gì, sốt sắng tìm tạm một chiếc ghế ở chỗ nào đó để ngồi xuống.
Mẫn Việt cười tự giễu, bây giờ đây cậu thanh niên cũng chẳng thèm bố thí chút oán hận.
Anh rót toàn bộ rượu vào trong cổ họng, rồi lại gọi thêm ly nữa, đôi mắt vẫn bám theo bóng lưng người thanh niên ấy, trước sau như một.
Hứa Thời Diên ngồi chưa ấm chỗ đã có người ngồi vào chỗ đối diện hắn.
“Hứa Thời Diên, nghe nói cậu đá Mẫn Việt?”
Hứa Thời Diên ngẩng đầu, trước mặt là Giang Viễn Ninh đang giữ biểu cảm suy tính, hắn nhíu mày hỏi: “Anh nói gì cơ?”
Giang Viễn Ninh nhún vai: “Cậu và Mẫn Việt chơi nhau ai mà chả biết.”
Cũng đúng, hắn và Mẫn Việt mướn phòng ngay bên, bị người thấy cũng là chuyện bình thường.
Nhưng mà… Hắn hỏi: “Cơ mà sao lại