Ngày Mẫn Việt xuất viện cũng đúng là sinh nhật của Hứa Thời Diên.
Mẫn Việt không có thời gian để chuẩn bị quà nên tính mua cho cậu trai những gì cậu muốn.
Lúc Hứa Thời Diên ở trong phòng bệnh thu dọn đồ thì nghe Mẫn Việt hỏi: “Em có muốn gì không?”
Hứa Thời Diên suy nghĩ một lúc rồi nói: “Có… Em muốn ở với anh.”
Thực ra trước đây sinh hoạt của hai người họ cũng không khác gì ở chung với nhau, đồ trong nhà cũng là một cặp, cái Hứa Thời Diên muốn là Mẫn Việt chính miệng cho phép, chấp nhận đối phương bước vào cuộc sống của mình.
Mẫn Việt nhíu mày, “Đơn giản vậy sao? Chúng mình ở cùng nhau rồi mà? Nếu em muốn có thêm gì thì mua thêm chuyển tới cũng được.”
Mẫn Việt nghĩ nếu đã tỏ tình rồi thì phải chịu trách nhiệm, sau này anh sẽ cố hết sức để thỏa mãn cậu trai, để cậu vui vẻ nhất có thể, dù hai người có đi bao xa thì ít ra phần ký ức này sẽ là phần ký ức đẹp nhất.
Mẫn Việt đồng ý quá nhanh làm Hứa Thời Diên thấy vừa sợ vừa bất ngờ, chưa tiêu hóa hết hạnh phúc thì đã nghe Mẫn Việt hỏi tiếp: “Hứa Thời Diên, còn muốn thêm gì nữa không?”
“Còn, anh đừng gọi cả họ tên em ra có được không?”
“Gọi em là Thời Diên à?”
“Em gọi anh là anh bé ngay cả lúc thường có được không?”
“…” Mẫn Việt nghĩ đến cảnh Hứa Thời Diên gọi anh bé dài anh bé ngắn là nổi cả da gà, “Khụ, thôi, ít gọi cái đó thì hơn.”
Hứa Thời Diên thấy Mẫn Việt khó xử nhưng cũng không từ chối thẳng thừng nên bật cười: “Em đùa thôi…”
Mẫn Việt mỉm cười nhìn Hứa Thời Diên vui vẻ, trái tim anh bây giờ cứ nóng nóng tràn đầy cảm giác hạnh phúc dịu dàng.
Mẫn Việt về đến nhà thì ngồi nghỉ trên ghế salon, Seeger thong thả nhẹ nhàng nhảy lên đùi anh nằm sấp xuống, Lý Bạch thấy vậy cũng chạy đến bên chân Mẫn Việt, nó không nhảy lên được nên chỉ có thể bám lấy ống quần Mẫn Việt kêu lên mấy tiếng ư ử đáng thương.
Mẫn Việt đang định ôm Lý Bạch lên thì nó đã bị Hứa Thời Diên túm sau gáy, Hứa Thời Diên đặt nó trên đùi rồi giả bộ quát nạt: “Sao mấy đứa cứ thích bạn trai của ba hả?”
“Gâu! Gâu!” Lý Bạch không để ý đến Hứa Thời Diên mà cứ muốn nhảy sang bên Mẫn Việt.
Hứa Thời Diên thở dài giữ lấy nó, “Con không ngoan được như Seeger, nhảy lên người cha rồi đụng vào vết thương cha con thì sao?”
Hình như Lý Bạch hiểu nên ngoan ngoãn cọ vào bụng Hứa Thời Diên không quấy nữa.
Hứa Thời Diên đột nhiên nói: “Mẫn Việt, tầm này năm ngoái là lần đầu mình gặp nhau đó anh nhớ không?”
Mẫn Việt im lặng giây lát rồi trả lời: “Thực ra anh không nhớ lắm nhưng sau này sẽ nhớ.”
“Em chỉ muốn nhắc lại rằng thật may là em đã gặp anh thôi.”
Hứa Thời Diên nhẹ nhàng ôm lấy Mẫn Việt, giữ lấy mặt anh rồi ịn một nụ hôn thật sâu lên trán.
Đang định tách ra thì Mẫn Việt lại chủ động ôm cổ Hứa Thời Diên cho bốn cánh môi chạm nhau.
Hứa Thời Diên lẳng lặng phút chốc để tận hưởng khoảnh khắc Mẫn Việt chủ động hiếm hoi rồi đè lại gáy anh cho nụ hôn này thêm sâu.
Lý Bạch lại nghe thấy tiếng “chụt” từ trong miệng của hai chủ nhân nhà mình, tưởng là họ đang ăn gì đó nên nó víu quần Hứa Thời Diên ý muốn nghiên cứu xem đang ăn gì.
Hứa Thời Diên bị Lý Bạch quấy đến hết cách nên chỉ có thể lưu luyến rời khỏi môi Mẫn Việt.
Hai người nhìn nhau rồi cùng bật cười vui vẻ.
Trong phòng tắm, Hứa Thời Diên cầm khăn lông thấm nước ấm kiên trì muốn tắm cho Mẫn Việt.
Hai miệng vết thương trên người Mẫn Việt vẫn chưa cắt chỉ, chưa đụng nước được nên anh khó tự tắm cho mình, nhưng mà cái chuyện này thì Hứa Thời Diên vui vẻ tình nguyện làm giúp.
Dưới ánh đèn vàng và nhạc nền là tiếng nước chảy có vẻ hơi gợi tình.
Hơn nữa hai người cũng lâu lắm không làm rồi, yêu thương phân bổ pheromone kêu gào Hứa Thời Diên kết hợp với người yêu, Hứa Thời Diên không thể không cứng khi mà nhìn thấy cơ thể người yêu lõa lồ trước mắt.
Nhưng cứng lên rồi thì lại nhìn thấy vết thương chưa lành của Mẫn Việt, hắn cảm thấy mình thật là một thằng súc vật, còn dám có tư tưởng bậy bạ với cả bệnh nhân.
Sau cùng thì hắn cũng không thể làm gì khác hơn là im lặng ngồi đằng sau lau lưng cho Mẫn Việt.
Nhưng mà Mẫn Việt đã thấy quần Hứa Thời Diên phồng lên qua gương rồi, anh không nhịn được cười vòng tay ra phía sau xoa nhẹ cây hàng của cậu thanh niên qua một lớp quần.
Hứa Thời Diên run lên, vội vàng nói: “Khụ khụ… Để… Để chút nữa em tự giải quyết.”
“Chẳng phái trước đây em rất thích bắt anh làm mấy chuyện này à? Sao bây giờ…”
“Sợ anh không thích.” Hứa Thời Diên cắt ngang Mẫn Việt.
Hắn không muốn nhớ lại kí ức hồi mới gặp Mẫn Việt, khí ấy hắn quá ích kỷ, đối xử thật sự không hay với Mẫn Việt, cũng chẳng để lại được ấn tượng gì tốt đẹp.
Mẫn Việt thương cậu thanh niên cứ phải cận thận từng chút một như thế, anh quay người nửa ngồi nửa quỳ cởi quần cậu trai, hôn nhẹ lên dương v*t cách lớp quần lót, “Không phải là anh không thích, sinh nhật em anh chưa tặng được quà nên hôm nay để anh phục vụ em.”
Hứa Thời Diên nhìn động tác quá mời gọi của Mẫn Việt đến cứng đơ cả người, cũng không biết nên làm gì để đáp lại.
Nhưng Mẫn Việt cũng không quan tâm Hứa Thời Diên có trả lời hay không anh đã cởi hẳn quần lót của cậu trai ra rồi.
dương v*t căng cứng bật khỏi quần, quẹt nhẹ một đường qua môi Mẫn Việt để lại một vệt nước óng ánh.
Mẫn Việt ngước lên nhìn, sau đó dùng hầu kết, bên gáy để cọ vào bao quy đầu sau cùng là rơi xuống môi.
dương v*t căng đến run rẩy tiết ra dịch nhờn.
Hơi thở Hứa Thời Diên càng ngày càng nặng, càng mong