Edit: Cải Trắng
“Tút… tút…”
“Alo.”
“Alo, chào anh, bác sĩ Phương Khởi.”
Phương Khởi: “Tôi đây.”
Hạ Quyết Vân: “Chào anh, tôi gọi đến từ trụ sở chính Tam Yêu, là người phụ trách hạng mục ‘phân tích hiện trường án mạng’.”
“Mấy người chậm chạp quá.” Giọng Phương Khởi rất bình thản, tựa như đang chờ cuộc điện thoại này: “Thông báo trước đó nói rằng buổi live stream bắt đầu lúc 9 giờ 30, giờ là 9 giờ 45 rồi. Đánh giá tinh thần của Khung Thương đã kéo dài khoảng nửa tiếng, tôi nghĩ cái này không hợp với lẽ thường.”
“Giữa chừng thu nhận thêm một số ý kiến đóng góp, chúng tôi đang tăng cường kiểm chứng. Anh biết đấy, ‘phân tích hiện trường án mạng’ là một trò chơi nhập vai khá đặc biệt, phạm vi ảnh hưởng rộng, tiêu chuẩn rất cao. Chúng tôi không muốn để xảy ra chuyện vượt tầm kiểm soát.” Hạ Quyết Vân mở tài liệu liên quan đến Khung Thương ra, điều chỉnh kích cỡ giao diện: “Anh là chuyên gia tâm lý của cô ấy. Tôi cần xác nhận lại tình huống hiện tại của cô ấy một lần nữa.”
Phương Khởi khẽ thở dài một hơi, bé đến mức khó có thể nghe thấy, rồi lại hít sâu một hơi, nói: “Mời nói.”
Hạ Quyết Vân nhìn sang ảnh chụp ở góc bên phải, khựng lại trong giây lát, dùng ngón trỏ nhấn cái, phóng to hình.
Người trong ảnh rất xinh đẹp. Nhưng cái hấp dẫn ánh nhìn của người khác trước tiên là khí chất lạnh nhạt ‘người sống chớ lại gần’ bao quanh lấy cô chứ không phải ngũ quan đẹp đẽ. Khí chất ấy dễ dàng khiến người bỏ qua diện mạo của cô.
Làn da cô nhợt nhạt như người bệnh. Bức chân dung còn cho thấy, phần bọng mắt lộ ra gân xanh nhàn nhạt. Mắt khép hờ tạo cảm giác người này chẳng có chút sức sống nào. Nhưng, trên người lại tản ra hơi thở nguy hiểm khiến người khác không thể ngó lơ.
Đương nhiên, có khi đó chỉ là sự ảnh hưởng tâm lý của anh.
Đây là một người không có họ, lấy cái tên rất kỳ quái.
Từng dùng cái tên “Kỳ Vô”, nghe thế nào cũng thấy quái quái.
“Khung Thương, nữ, 26 tuổi.” Hạ Quyết Vân lẩm nhẩm theo tài liệu: “Không nghề nghiệp.”
Phương Khởi bổ sung: “Tháng trước cô ấy vẫn giảng dạy ở đại học A, mới từ chức gần đây.”
Hạ Quyết Vân tiếp tục nói: “Không có tiền án tiền sự, nhưng đánh giá phía cảnh sát đưa ra là cần quan sát thêm.”
“Đánh giá này không hợp lý lắm. Trước mắt, cô ấy chỉ được coi là thông minh mà thôi, không có khuynh hướng phản xã hội.” Phương Khởi nói: “Chiếu theo phần lớn số liệu nói, chỉ số IQ và tâm lý biến thái chẳng liên quan gì đến nhau cả. Bọn họ không nên dựa vào người bên cạnh Khung Thương để phán đoán phẩm hạnh của cô ấy. Bọn họ không hiểu cô ấy chút nào.”
“Cô ấy đã trải qua ba đợt đánh giá của ba bác sĩ tâm lý. Trong đó, có hai người phê chuẩn thông qua kiểm tra, nhưng không đảm bảo được tính hiệu quả của nó. Chỉ có anh…” Hạ Quyết Vân hơi ngước mắt lên nhìn vào không trung, động tác ấy làm trò biểu cảm khuôn mặt anh sắc bén hơn: “Đánh giá anh đưa ra là: Thông qua trắc nghiệm, sức khỏe ổn định, có thể tham gia trò chơi.”
Phương Khởi: “Có vấn đề gì sao? Cô ấy tiến hành kiểm tra dựa theo yêu cầu Tam Yêu đưa ra đấy. Người ra đề là bọn họ, giờ người bảo không có tác dụng cũng là bọn họ, có phải đang chơi xỏ không? Quy định mình đưa ra, người ta tuân thủ rồi, anh còn muốn vẽ thêm một dòng ghi chú, hình như không hay lắm nhỉ? Tôi không phải người như thế.”
Hạ Quyết Vân hỏi: “Trong quá trình kiểm tra, cô ấy có biểu hiện nào khác với người bình thường không?”
Phương Khởi im lặng trong giây lát, sau thành thật nói: “Cô ấy rất bình tĩnh.”
“Hả?”
“Quá mức bình tĩnh. Dù tôi nói thế nào, tâm lý cô ấy cũng không có dao động quá lớn. Cô ấy sẽ đứng trên góc độ đem tới lợi ích lớn nhất để trao đổi quan điểm với anh, rất ít khi để cảm xúc cá nhân lẫn vào.” Phương Khởi nói thêm: “Dù là chuyện của bản thân cũng vậy.”
Hạ Quyết Vân: “Cho nên, đánh giá của anh đảm bảo độ chính xác 100%?”
Phương Khởi: “Tôi có thể đảm bảo nó chính xác 100%. Nhân cách của Khung Thương rất bình thường, trí thông minh vượt xa người thường, định lực rõ ràng, giỏi khống chế cảm xúc. Điểm duy nhất có thể bị công kích chính là không giỏi giao tiếp. Nhưng không sao, rất nhiều người IQ cao có tật xấu này. Bài kiểm tra cho thấy cô ấy cực kỳ thích hợp với hạng mục ‘phân tích hiện trường án mạng’.”
Hạ Quyết Vân lại liếc nhìn ảnh chụp, cảm giác mắt đối phương có năng lực xuyên thấu, thoáng thất thần, bỗng dưng hỏi một câu mà chính anh còn chẳng hiểu sao mình lại đi hỏi: “Nếu cô ấy đang giả vờ thì sao?”
Phương Khởi cao giọng nói: “Anh không thể nói như vậy được. Nếu anh muốn thảo luận với tôi về mặt ích kỷ và âm u trong tính cách con người, vậy thì phần lớn người dưới điều kiện cực đoan rất có khả năng sẽ làm ra mấy chuyện không phù hợp với giá trị quan của đại chúng. Có điều, anh hãy tin tôi đi, nếu có tình huống ấy xảy ra thật, cô ấy bình tĩnh và đáng tin hơn khối người. Mấy người không thể đứng trên góc độ xấu nhất để phán rằng cô ấy là người xấu. Không có chứng cứ, cô ấy vẫn là công dân tốt tuân thủ pháp luật!”
“Khụ, tôi biết!” Hạ Quyết Vân cúi đầu, nói: “Tôi không có ý gì, tôi đang thuật lại câu hỏi của người khác thôi.”
Giọng Phương Khởi nghe vẻ hòa hoãn hơn, tiếp tục nói: “Thật ra, mấy người không cần khẩn trương như vậy. Chẳng qua cô ấy thấy được một số cái người thường không thấy thôi mà.”
Hạ Quyết Vân bị lời nói bất thình lình thốt ra của anh ta dọa sững sờ: “Anh nói cái gì?”
“Đừng hiểu lầm. Ý tôi là, đại não con người là thứ rất thần kỳ, nó ảnh hưởng đến thế giới anh trông thấy.” Phương Khởi tự nhận ra câu mình nói có tầng nghĩa khác, đành giải thích thêm: “Ví dụ như có người, thị giác cực kỳ nhạy bén với các chuyển động, có thể bắt được tốc độ di chuyển của vật thể và quỹ đạo hoạt động, làm cho một người chưa từng qua huấn luyện, dễ dàng đánh trúng quả bóng có tốc độ bay như 200 km/h. Ở thế giới của bọn họ, hình như có công năng tua chậm thì phải. Cũng có những người rất nhạy cảm với đủ loại hình dáng, giống bật chế độ hack vậy. Cho dù không có công cụ nào, cũng có thể đưa ra phân tích chuẩn xác nhất với hình dáng đó.”
Hạ Quyết Vân hỏi: “Vậy thế giới của Khung Thương như thế nào?”
“Ai biết được?” Phương Khởi cười nhẹ: “Cô ấy mẫn cảm lắm, dù là thay đổi nhỏ cỡ nào cũng nhận ra. Vị trí, hình dạng, khoảng cách, biểu cảm, thậm chí cả nhan sắc. Cô ấy không nói cho tôi biết thế giới trong mắt cô ấy như thế nào. Có lẽ, nó giống cái cư dân mạng hay đùa, thế giới của học thần luôn tràn ngập đáp án.”
Hạ Quyết Vân cười theo, nói: “Vậy thì, cô ấy vô cùng hợp với trò chơi nhập vai ‘phân tích hiện trường án mạng’.”
“Nói thật, cô ấy khó mà nảy sinh hứng thú với trò chơi này. Cô ấy là một nhân tài không thể thay thế, mấy người có thể bổ nhiệm. Đừng lo lắng cô ấy sẽ có hành vi quá khích.” Bác sĩ Phương nói: “Trừ phi…”
Hạ Quyết Vân nhướng mày: “Trừ phi gì?”
“Gõ vào đầu cô ấy.” Bác sĩ Phương nói: “Cô ấy rất ghét người nào đánh vào đầu mình.”
Hạ Quyết Vân: “Ồ?”
Bác sĩ Phương mỉm cười, day day trán: “Đại não cô ấy từng chịu tổn thương, khả năng cô ấy cho rằng mình bị đánh một cái sẽ thành ngốc. Cũng giống như có người ghét ăn rau thơm vậy. Cô ấy cực kỳ ghét người nào đánh vào đầu mình. Nếu có ai tự tìm đường chết, tôi không cách nào đảm bảo an toàn đâu.”
Hạ Quyết Vân cười nói: “Thói quen ấu trĩ thật đấy.”
“Không nên chê cô ấy ấu trĩ. Rất nhiều thói quen được hình thành từ bé mà.” Bác sĩ Phương nói: “Thế, còn vấn đề gì không?”
Hạ Quyết Vân: “Hết rồi.”
Bác sĩ Phương nói: “Tôi rất mong chờ lần phát sóng này.”
“Đáng tiếc đã để anh đợi lâu. Làm phiền rồi. Tạm biệt.”
“Tạm biệt.”
Hạ Quyết Vân nhấn tắt giao diện, cầm đồ, rời khỏi phòng.
Tiếng giày da đập vào sàn nhà vang lên âm thanh thanh thúy, theo tiết tấu mà nện trên con đường tĩnh lặng. Đến trước ‘phòng phát sóng trực tiếp – 603’, anh đứng lại mấy giây rồi mới đẩy cửa vào.
“Lão đại!” Người đang làm việc bên trong ngẩng đầu, thấy người đến là anh, hỏi ngay: “Live stream được chưa? Cô ấy đợi ở bên trong lâu lắm rồi.”
Một nhân viên trẻ tuổi đưa tư liệu mình cầm trong tay cho anh xem, trên đó viết đánh giá của người chơi hệ thống đã thu thập.
“Phó bản này cô ấy