Sự việc bị đẩy lên quá nhanh, tin tức truyền ra ngoài như vũ bão.
Hạng Thanh Khê vừa lấy lời khai xong, quay ra lên mạng thấy tin ngay tức khắc, group chat của lớp cũng ồn ào bàn tán.
Cô ta cuống quýt cầm điện thoại chạy tới hỏi Hạ Quyết Vân: “Chú ơi, Đông Nhan sao thế ạ? Giờ cậu ấy phải làm sao? Chắc chắn do nhà trường động tay động chân, cậu ấy không có khả năng làm mấy chuyện đó.
Có phải cậu ấy đang gặp nguy hiểm không ạ?”
Hạ Quyết Vân từ tốn an ủi: “Không sao đâu.
Đông Nhan có video hoàn chỉnh, chờ biên tập lại video một chút là có thể đăng lên làm sáng tỏ.”
Hạng Thanh Khê: “Nhưng mà…”
Anh cắt ngang lời cô ta: “Cứ để thế thì có thể chứng minh trường học dung túng cho hành vi bạo lực học đường, đẩy học sinh của mình đến bờ vực suy sụp tự sát.
Bọn chú đang âm thầm điều tra một số tài khoản chuyên tung tin nhảm, xem xem có thể lôi được đám thủy quân chúng điều khiển không.
Chờ sau khi sự việc được làm sáng tỏ, nhà trường sẽ để lại trong lòng quần chúng ấn tượng xấu, trọng tâm chú ý sẽ không đặt ở vấn đề xâm hại mà nhắm đến cái nghiêm trọng hơn là ép người tự sát.”
Hạng Thanh Khê dần lấy lại bình tĩnh sau lời giải thích của anh, nhưng lòng vẫn không thôi sốt ruột, một nỗi sợ không tên đang bủa vây lấy cô ta: “Không sao thật không ạ? Giờ mọi người đều đang ráo riết tìm cậu ấy.”
“Không sao.
Phía lãnh đạo nhà trường vẫn chưa biết chuyện cháu và Từ Man Yên báo cảnh sát, cũng không biết Chu Nam Tùng để lại chứng cứ xác thực.
Bọn họ tưởng mình đã diệt trừ được tận gốc vấn đề chứ không hề hay việc mình đang tự bại lộ khiếm khuyết.
Nước đi này hỏng bét rồi, cháu yên tâm đi.” Hạ Quyết Vân nói: “Chú vừa liên lạc với Vương Đông Nhan.
Tình trạng hiện tại của Đông Nhan rất ổn, cũng đang cắt ghép video chờ tung lên.
Mọi chuyện đều nằm trong lòng bàn tay con bé.
Con bé là một người rất có chủ kiến.”
Nghe vậy, Hạng Thanh Khê gật đầu, bình tĩnh hơn nhiều: “Những lời mắng nhiếc cậu ấy phải chịu bây giờ đều là lỗi của bọn cháu.”
“Thế nên, các cháu đừng để bạn mình thất vọng.” Hạ Quyết Vân nói: “Bảo vệ tốt bản thân, đá văng đám người kia xuống ngựa.
Có các chú ở đây rồi.”
“Dạ…” Hốc mắt Hạng Thanh Khê hoen đỏ: “Cảm ơn mọi người rất nhiều.”
Hạ Quyết Vân vỗ vai Hạng Thanh Khê, xong quay sang bảo đồng nghiệp đưa mấy nữ sinh về nhà.
Tối nay bọn họ sẽ cho người đi theo bảo vệ nhân chứng, đảm bảo các cô ấy không dao động cảm xúc quá lớn.
Đồng thời hạ lệnh cho những người còn lại trong tổ có liên quan đến vụ án ở nguyên vị trí chờ thu thập xong chứng cứ hữu ích, đơn đệ lên được duyệt, lập tức xuất phát bắt người.
Hạ Quyết Vân quay về chỗ ngồi, sít sao dõi theo tình hình câu chuyện trên mạng.
Bọn họ đã liên hệ với bên an ninh mạng, nhờ bên đó sàng lọc ra những tài khoản khác thường và phong tỏa những tin tức gây ảnh hưởng xấu.
Có đôi khi, bản thân tỉnh táo đứng ngoài nhìn vòng xoáy dư luận, đem đến cho ta một cảm giác vừa bất lực lại tức giận.
Mọi thứ bị đẩy lên phát triển nhanh chóng, có thể thấy được người đứng điều khiển phía sau gấp gáp nhường nào.
Những kẻ đứng phía sau quạt gió thêm củi hẳn giờ đang nhìn màn hình cười tươi sung sướng.
Dưới sự hỗ trợ vô tình của cư dân mạng nhiệt tình, thêm một lượng thủy quân đi kích thích, vòng tròn chính nghĩa mở rộng.
Một số lượng lớn cư dân mạng di chuyển sang tài khoản mạng xã hội của Vương Đông Nhan công kích, để lại những bình luận nhục mạ ở đó.
Nơi làm việc của mẹ Vương Đông Nhan cũng bị liên lụy.
Điện thoại gọi đến cho bộ phận khiếu nại quá tải, làm ảnh hưởng đến công việc bình thường của mọi người.
Thậm chí có người còn đến hẳn cửa công ty đập phá.
Vì an toàn cho chính bản thân và mọi người, bà Vương bị buộc về nhà nghỉ ngơi.
Bà từ chối sự bảo vệ của cảnh sát, cầu xin bọn họ tăng cường người đi tìm Vương Đông Nhan.
Nhìn những lời lẽ nặng nề cư dân mạng để lại, bà Vương lấy làm khó hiểu.
Tại sao có những người bình thường nhìn ôn hòa lễ độ, giờ lại quá quắt buông lời tàn nhẫn như thế? Rồi bà nghĩ đến Vương Đông Nhan, lòng càng thêm sợ hãi.
Bà liên tục nói cho cảnh sát biết cuộc trò chuyện giữa mình và con gái trước khi con bé bỏ đi, liên tục cam đoan phẩm hạnh của con mình không vấn đề gì.
Bà bắt đầu cảm thấy hối hận khi trước đó để con gái rời đi.
Bà nghĩ, nếu không phải bị dồn đến đường cùng, con bé sẽ không nhảy ra đối đầu trực tiếp với lãnh đạo nhà trường.
Giá như trước đó bà có thể bình tĩnh trò chuyện với con, hẳn Vương Đông Nhan sẽ không dùng cách điên cuồng như con thiêu thần lao vào lửa, sự việc cũng không phát triển theo hướng không thể cứu vãn nổi.
Bà cứ tưởng mình có thể mài nhẵn gai nhọn trên người con, giúp nó thích nghi hơn với xã hội, đâu ngờ chính mình cũng trở thành một con dao, đâm vào ngực Vương Đông Nhan.
Càng nghĩ, bà càng hối hận, ôm chặt lấy cô cảnh sát bên cạnh khóc lóc thảm thiết: “Mấy người nghe thấy tiếng con bé không? Tâm trạng nó bất ổn như thế, có khi nào nó nghĩ quẩn tìm chết không? Mấy người mau tìm con bé về cho tôi đi, giờ tôi không biết con mình đang ở đâu cả.
Nếu để người khác bắt gặp, có khi nào nó bị người ta đánh chết không? Tôi cầu xin các người, mau đi tìm nó giúp tôi!”
Cảnh sát phải liên tục an ủi bà, bảo bà đừng xem những gì người trên mạng nói, đồng thời cũng dùng tài khoản tích xanh của cảnh sát kêu gọi người dân bình tĩnh, nghiêm cấm hành vi bạo lực mạng.
Nhưng mấy lời đó chỉ như muối bỏ bể.
Tới đêm, mọi chuyện không những không dịu đi mà còn tạo nên cơn sóng khuếch tán lần thứ hai với phạm vi ảnh hưởng lớn hơn.
Vương Đông Nhan đột ngột xuất hiện đã đẩy tất cả lên cao trào.
Cô đáp trả lại những tin tức đăng trước đó bằng các dòng trạng thái đứt quãng.
“Đừng mắng nữa! Đừng đến làm phiền mẹ tôi nữa! Nhà trường đang lừa tất cả mọi người đấy! Tại sao không ai tin tôi?”
“Tôi không tống tiền nhà trường, bọn họ cố ý!”
“Các người muốn ép chết tôi đúng không? Các người thì biết cái gì?”
Cư dân mạng không ngờ đến nước này rồi cô còn dám xuất hiện, đã thế phát ngôn mới nhất lại không phải lời xin lỗi công khai mà là vùng vẫy muốn trốn trách nhiệm.
Hành động ấy chẳng khác nào đổ thêm dầu vào lửa.
Đám “binh lính chính nghĩa” phấn chấn hơn hẳn, liên tục bình luận kêu gào: “Cô đi chết đi.”; “Mau tự sát tạ tội.”; “Mày chết cũng không yên đâu.” Và kèm theo đó là một loạt từ ngữ cực đoan khác.
Phần bình luận người người “chen lấn xô đẩy”.
Khoảng mười giờ tối, công ty truyền thông khá có tiếng ở thành phố nhả ra video phỏng vấn một bạn học sinh, đẩy sự việc lên đợt cao trào mới.
Phóng viên hỏi: “Em có biết bạn Vương Đông Nhan không?”
Nam sinh nhận phỏng vấn được làm mờ mặt nói: “Biết ạ.
Cả trường ai cũng biết chị ấy.”
Nam sinh đứng bên cạnh chen vào nói: “Hai ngày trước chị ấy còn phải đứng dưới cột cờ đọc bản kiểm điểm mà.”
Phóng viên: “Hai em thấy bạn ấy là người như thế nào?”
Hai người cười hì hì nói: “Kiêu ngạo!” “Rất lợi hại ạ!”
Phóng viên hỏi tiếp: “Nghe nói bạn học đó từng khiến bạn cùng phòng ký túc xá mình suy sụp đến mức nhảy lầu tự sát, đấy có phải sự thật không?”
Nam sinh