Khán giả trong phòng live stream được trận cười vang, chẳng ai ngờ vừa mới đặt chân vào phòng phát sóng lại gặp được hai tên dở hơi.
“Thôi em xin, cười muốn điên luôn rồi.
À, kết hôn vui vẻ nha, hai người xứng đôi quá.”
“Hoan nghênh mọi người đón xem tập 1.”
“Lỗ Tấn: Cái tên A Q không phải để mấy người xiên xỏ thế đâu.”
“Tôi vừa mới xem ID người chơi, hình như đây là boss mới gia nhập? Đã thế còn có người giám sát đi theo, chắc chắn là người chơi mới.”
“Điểm của sếp tăng nhanh thế? Em nhớ lần trước là 92 mà.”
“Phòng này nhập vai nhanh thế, phòng bên cạnh hai người họ còn đang tự giới thiệu, tranh thủ lúc phó bản chưa nắm quyền chủ đạo.”
“Nhập vai gì? Tổng giám đốc bá đạo và người vợ tào khang? Hay vở diễn những năm tháng đó tôi vô sinh?”
“Giờ khán giả ai cũng độc miệng như thế hả?”
“Vợ nhỏ xinh… Vợ nhỏ hay cáu.
Anh Q tức điên rồi kìa.”
…
Hạ Quyết Vân tức điên thật.
Anh vào phòng chứa đồ lấy chổi ra, mạnh bạo quét đi đống mảnh sứ vỡ trên đất sau đó lấy giẻ lau huơ qua loa chỗ nước canh vương vãi.
Sau khi lau dọn kha khá rồi, anh vứt công việc còn lại cho người máy giúp việc.
Anh không biết mình đang tự giận bản thân hay bị Khung Thương chọc tức nữa, nhưng có một điều chắc chắn rằng, anh sẽ để cho tên cấp dưới vô trách nhiệm đáng ăn chửi kia gánh hết toàn bộ ngọn lửa đang bùng cháy này.
Chung quy lại vẫn phải nhờ sự khốc liệt của xã hội để nhân viên hiểu rằng, ông chủ của mình vĩ đại đến mức nào.
Hạ Quyết Vân một tay chống nạnh, tay kia thô bạo mở tủ lạnh ra, phát hiện bên trong có rất nhiều thực phẩm đông lạnh.
Tuy bình thường anh không làm việc nhà bao giờ nhưng đơn giản như hâm nóng đồ thì vẫn làm được.
Hạ Quyết Vân lấy đồ ra, đổ ra bát rồi tống một cái vào lò nướng, cái còn lại vào lò vi sóng.
Trong lúc chờ đồ ăn được hâm nóng, cảm xúc của anh cũng dần bình ổn lại.
Anh ra phòng khách lượn một vòng, phát hiện góc bàn trà có điện thoại di động thế là tiện đà đứng cạnh đó tra lịch sử trò chuyện luôn.
Lý Dục Giai cũng như bao bà nội trợ khác, phạm vi quan hệ xã hội rất hẹp.
Trong nhật ký cuộc gọi của cô chỉ có cuộc gọi đến và đi từ người thân, người giúp việc trong nhà, từ bệnh viện mình tới khám hoặc một vài dãy số xa lạ không được lưu trong điện thoại.
Mã bảo mật Lý Dục Giai cài cũng không đem tới manh mối gì có ích.
Đương lúc Hạ Quyết Vân chuẩn bị tiến thêm một bước điều tra sâu hơn thì tiếng ting ting từ lò nướng và lò vi sóng trong bếp lần lượt vang lên, nhắc anh rằng bữa sáng đã hoàn thành.
Hạ Quyết Vân bưng đồ ra cho vào khay rồi mang lên tầng hai, dùng chân mở cửa phòng sách, nghênh đón anh là Khung Thương đang ngồi sau bàn làm việc, gác chân lên mặt bàn đọc tạp chí.
Cái tư thế kia nhìn thế nào cũng giống một tên nhà giàu đời thứ hai huênh hoang tiêu tiền như nước.
Thế có nghĩa là, cô nghèo là có lý do, chứ cô mà giàu thì huênh hoang hất mặt lên trời ngay đúng không?
Hạ Quyết Vân đặt mâm xuống bàn, thúc giục: “Ăn đi.”
Khung Thương ngước mắt, chán ghét liếc nhìn anh sau đó nâng cao quyển tạp chí lên, che khuất tầm mắt mình.
“Này!” Ánh mắt khinh người của Khung Thương thành công làm Hạ Quyết Vân nổi điên lần nữa: “Sao cái trò chơi này không để cô đói chết đi nhỉ? Nãy chính miệng cô bảo muốn ăn, giờ cô dám bảo không ăn thử xem.”
“Cô có ý gì? Cô có biết tôi là ai không?” Khung Thương đập mạnh quyển tạp chí xuống mặt bàn, gằn giọng nói: “Tôi là người đã chín lần góp mặt trên tạp chí tài chính kinh tế đứng đầu, rồi được đài truyền hình mời đến phỏng vấn với tư cách một doanh nhân trẻ tuổi.
Tôi là người nằm trong top 10 thanh niên ưu tú của thành phố, là chủ doanh nghiệp có tiềm năng nhất đấy cô có biết không?”
Toàn thân Hạ Quyết Vân nổi da gà, chịu không nổi: “… Cô chơi chưa chán à?”
“Chơi? Muốn hiểu nhân vật mình sắm vai thì phải nhập tâm vào nó.
Tôi đang làm việc nghiêm túc.” Khung Thương nói: “Có điều, cuộc sống của Ngô Minh khá thú vị.”
Khung Thương lôi ra một quyển tạp chí và một tờ báo, lật mở đến trang có ảnh mặt Ngô Minh đã qua chỉnh sửa.
Dù cho nhìn từ góc nhìn của người ngoài, gương mặt này khá điển trai nhưng nhiều tấm như thế đặt cạnh nhau lại trông hơi biến thái.
Khung Thương bỏ chân xuống, xoay ghế nửa vòng, quay lưng lại nói với Hạ Quyết Vân: “Phòng sách của Ngô Minh có rất nhiều báo và tạp chí, chúng được đặt cách khá gần vị trí anh ta thường ngồi, trên bàn làm việc cũng có một quyển, đây là bên mới nhất anh ta nhận lời phỏng vấn.
Mọi thông tin liên quan đến bản thân anh ta và các nhân viên ở công ty đều được anh ta lưu giữ lại cẩn thận.
Tóm lại là cả tin tức và bài phỏng vấn liên quan anh ta cũng giữ nốt.”
Hạ Quyết Vân nhìn thử, số lượng quả thật không ít.
Khung Thương nói: “Ngô Minh rất chăm nhận phỏng vấn, báo lớn hay báo nhỏ anh ta cũng nhận, sau đó đặt chúng vào chỗ bắt mắt nhất, chứng tỏ anh ta rất tự hào với những gì mình có được.
Anh ta rất hưởng thụ cảm giác sự nghiệp thành công và được người người chú ý.
Nhìn vào đó là thấy hồi còn trẻ anh ta từng làm KOL nhưng không thành công, sau đấy mới thu hồi ý chí chuyển sang làm công việc phía sau màn.”
Hạ Quyết Vân nói: “Điều ấy chứng tỏ anh ta rất tự luyến.”
“Chính xác.
Lòng hư vinh của anh ta cao, cực sĩ diện, thích tiêu xài phung phí mua hàng xa xỉ.
Chính vì thế nên căn biệt thự này mới được trang hoàng xa hoa quá mức.” Khung Thương rút ra từ trong đống sách báo một tờ ban nãy cố ý gập vào đánh dấu, đẩy sang cho Hạ Quyết Vân xem: “Anh thử đọc rồi cảm nhận ngữ điệu và nội dung trong bài phỏng vấn của phóng viên này đi.
Chỉ cần câu hỏi được phóng viên đặt ra khiến mình mất hứng hay vấn đề ấy hơi sắc bén thôi là cách anh ta đáp trả cũng gay gắt hơn.
Và anh ta cũng rất ghét khi người khác cứ đề cập đến chuyện thời thơ ấu của mình.
Cái này chứng minh anh ta rất ghét bản thân thời còn nghèo túng, coi nó như vết nhơ trong cuộc đời.”
Hạ Quyết Vân cầm tờ báo lên, ngạc nhiên nói: “Chỉ trong một thời gian ngắn như vậy mà cô đã đọc xong đống này rồi à?”
“Không.” Khung Thương nói: “Mấy quyển mà anh ta cố tình để lên trên, đặt nó vào vị trí dễ thấy nhất là mấy thứ vô dụng nhất, có xem cũng phí thời gian.
Còn mấy thứ mà anh ta đè xuống dưới, muốn bỏ mà bỏ không được kia mới là cái chứa thông tin hữu ích nhất.”
Chính cái kiểu chọn lọc tin tức và năng lực xử lý này kết hợp với giọng điệu bâng quơ không chút để tâm khiến cô trông rất đáng ăn đòn.
Nhưng bạn lại không thể thừa nhận mình ngu ngốc trước mặt cô ấy nên đành chọn cách im lặng.
Hạ Quyết Vân nghiêm túc đọc bài phỏng vấn.
Bên phỏng vấn đợt đấy là người của tòa soạn có uy tín và thời gian phỏng vấn cũng là trong khoảng thời gian đầu sự nghiệp của Ngô Minh nên lúc mới được nhận lời mời, anh ta rất hưng phấn.
Thế nên, dù nội dung phỏng vấn có gây ức chế đến đâu anh ta vẫn cố giữ nó lại.
Khi ấy, địa vị của anh ta không được như bây giờ nên câu hỏi phóng viên đưa có phần sắc bén.
Qua những ngôn từ “thăm hỏi” có thể thấy được phóng viên muốn gán lên cho Ngô Minh hình tượng “xuất thân nghèo khó, nhiệt huyết tràn trề” nhưng cố tình Ngô Minh lại không thích hai chữ “nghèo khó” ấy.
Điều ấy đã làm cho bài phỏng vấn trở nên vô cùng thú vị, bộc lộ được sự kháng sự trong âm thầm của anh ta.
Khung Thương bật cười nói: “Hóa ra thế giới của đàn ông trưởng thành là như này, thú vị đấy.”
Cô kéo mâm đồ ăn đến trước mặt mình, nâng tay hỏi: “Sao bữa sáng lại không có sữa tươi?”
Hạ Quyết Vân vẫn đang đọc báo, lạnh lùng đáp: “Bởi vì đàn ông trưởng thành không uống sữa tươi.”
Khung Thương: “…” Có cảm giác bị xúc phạm.
…
Khung Thương cúi đầu ăn sáng, đồng thời mở di động lên xem nhật ký cuộc gọi.
Hạ Quyết Vân cũng chọn ghế sofa nhỏ gần đó ngồi xuống, làm công việc y như cô.
Nhưng điện thoại Lý Dục Giai là điện thoại đời cũ, ứng dụng không nhiều lắm nên chẳng tra được gì.
Một lúc sau, Hạ Quyết Vân đứng lên đi về phía phòng ngủ của nữ chủ nhân thử xem túi xách.
Đợi đến khi anh trở về, vừa lúc Khung Thương bước ra khỏi phòng sách.
Hạ Quyết Vân hỏi: “Có phát hiện gì không?”
“Chẳng có phát hiện gì quan