Khung Thương cảm nhận được ngay có ánh mắt phía sau đang dõi theo mình, tiếng bước chân của đoàn người theo đó mà chậm lại, điều này khiến cô hiểu ngay ra người phụ trách công cuộc đuổi bắt lần này hẳn là một cảnh sát hình sự kinh nghiệm đầy mình, có sự nhạy bén nhất định với tội phạm.
Giờ chỉ cần cô có biểu hiện gì đó như chột dạ thôi là ngay lập tức sẽ bị anh ta nắm thóp.
Khung Thương chẳng còn thời giờ mà suy nghĩ, ngay lập tức đổi sang nói giọng miền nam, mắt nhìn thẳng nút giao phía trước la lớn: “Ối dời ơi là dời, cậu nhanh chân lên, tôi giục cậu mỏi cả mồm rồi sao mãi không ra thế hả? Có gì đáng xem đâu chứ? Có cặp vợ chồng son đánh nhau thôi mà cũng xem.
Cậu có biết mấy giờ phải lên xe không hả?”
Tuy nhiên hành động của cô vẫn chưa đủ xóa tan nghi ngờ của nhóm người đằng sau.
Với trọng trách là chỉ huy đợt truy bắt lần này, ngay sau khi cảm thấy Khung Thương có gì đó kỳ lạ, Chương Vụ Bình đã lẳng lặng áp sát.
Suốt bao nhiêu năm công tác trong ngành công an, châm ngôn anh ta luôn tuân theo chính là không bỏ qua bất cứ điểm đáng ngờ nào, dù chỉ là nhỏ nhất.
Chính nhờ thói quen tốt này mà rất nhiều lần anh ta đã tránh khỏi nguy hiểm, bắt được tội phạm.
Dù sao thì với cảnh sát hình sự, không có cái gì gọi là may mắn cả.
Mặc dù người trong thân xác là Khung Thương nhưng khi khoảng cách hai bên kéo gần, tim cô vẫn đập thình thịch rất mạnh.
Cô đứng im tại chỗ, cố gắng thả lỏng cơ bắp, đồng thời để ánh mắt ngó nghiêng phía trước hết sức tự nhiên, tận lực sắm vai một người đang chờ.
Đột nhiên, điện thoại trong túi áo đổ chuông, kèm theo cái rung nhẹ khiến đầu ngón tay cô cũng khẽ run rẩy.
Tiếng chuông được sử dụng là giai điệu rất phổ thông.
Chưa bao giờ Khung Thương cảm thấy chuông di động lại vang dội như lúc này.
Cô bực bội thọc tay vào túi áo, lần mò ấn vào icon màu xanh biểu thị nhận cuộc gọi.
Người gọi đến là tài xế taxi Khung Thương vừa hẹn.
“Alo, anh tới rồi à? Có thể làm phiền anh chờ chúng tôi thêm một chút không? Anh cứ đỗ xe ở chỗ cửa ngân hàng ý, lát nữa chúng tôi qua ngay!”
Giọng Khung Thương rất vang, cái tay trong túi thì không ngừng đảo vòng nhưng cô lại không cố tình làm bất cứ hành động lảng tránh nào.
Người cảnh sát ở phía sau từng bước áp sát cũng có thể thấy góc nghiêng khuôn mặt cô.
“Anh đỗ xe ở đầu ngõ hả? Thôi cũng được, có phải cái xe có biển là A3686B không? À đây đây, tôi biết rồi, chúng tôi tới nơi rồi đây.
Bọn tôi ở ngay sát đây rồi, không bắt anh chờ đến năm phút đâu.
Cảm ơn bác tài nhé!”
Khung Thương cúp di động, miệng lầm bầm mắng gì đó rồi cúi đầu lúi húi bấm điện thoại, chẳng biết đang làm cái gì.
Chương Vụ Bình tăng tốc, rút ngắn khoảng cách với cô chỉ còn hai mét.
Đúng lúc này, ở chỗ ngã rẽ có một người đàn ông trẻ tuổi vội vã chạy ra, ra ngoài thấy có cảnh sát thì bước chân khựng lại, liếc mắt quan sát bọn họ.
Khung Thương nhanh chóng tiến tới gọi người, kéo giãn khoảng cách với người đằng sau, đồng thời cất giọng cằn nhằn: “Gấp lắm rồi, cậu nhanh cái chân lên! Ra xem náo nhiệt có gì thú vị chứ?”
Anh chàng trẻ tuổi thấy cô vẫy thì ngẩn ra, chẳng biết đầu cua tai nheo ra sao nhưng thấy cô đứng cùng cảnh sát lại nghĩ là cô là cảnh sát đang thi hành nhiệm vụ dưới lốt thường phục.
Vậy nên, anh chàng vô thức chạy chậm tới.
Khung Thương ấn ấn lên màn hình điện thoại thêm mấy lần rồi cất di động đi, quàng vai bá cổ người trẻ tuổi kia một cách hết sức tự nhiên, dùng cơ thể người đó chắn tầm mắt Chương Vụ Bình, đồng thời mượn lực đẩy người đó chuyển hướng.
“Đi đường này ra đầu ngõ gần hơn.
Nhanh lên nào!”
Chương Vụ Bình cất lời: “Hai bạn là…”
Lời còn chưa dứt, anh ta lập tức nghe thấy ở đằng sau truyền tới tiếng thét chói tai đầy hoảng sợ.
Dựa theo khoảng cách mà suy đoán thì nơi phát ra âm thanh chính là ở tòa nhà nơi vừa báo án.
Những nơi như thế thường nhiều người, tiếng ồn này chồng tiếng ồn kia, dù có đứng cách 100 mét thì vẫn nghe được âm thanh rất to.
Có mấy người chơi mới thấy Chương Vụ Bình ngay từ khi vào trận đã kỳ lạ, không kìm được thúc giục: “Đội trưởng, anh đang làm gì thế? Trò đuổi bắt như này chúng ta phải tranh thủ từng giây chứ! Bên kia xảy ra chuyện rồi.”
Chỉ bằng hai câu nói, Khung Thương đã kéo được người trẻ tuổi kia đi xa, xe taxi đỗ ở đầu ngõ cũng đúng lúc ấn còi ra hiệu.
Thấy hai người giữ khoảng cách gần, cử chỉ không giống giả vờ, tương tác giữa hai bên rất đỗi tự nhiên khiến Chương Vụ Bình tự nhủ trong lòng rằng bản thân đa nghi.
Trước mắt, bọn họ chỉ biết phó bản này mình tham gia vào nhiệm vụ truy bắt, nhưng không hề hay biết tên tội phạm truy nã ấy phạm phải tội gì.
Nếu căn cứ vào tin báo án vừa rồi thì hẳn là tội bắt cóc gây thương tích.
Không thể nào có chuyện vừa vào trận đã trùng hợp gặp ngay tội phạm truy nã, huống hồ từ lúc vào phó bản đến giờ đã mười mấy phút trôi qua, làm gì có người chơi nào biết rõ cảnh sát đã ra quân rồi còn lảng vảng gần nơi xảy ra vụ án, chờ xe đến đón chứ?
Chương Vụ Bình thầm cười bản thân suy nghĩ nhiều, thu hồi ánh mắt, nói: “Đi thôi!”
Khung Thương nghe tiếng bước chân chạy xa liền bỏ tay ra khỏi người trẻ tuổi, nhìn vẻ mặt mù mịt của người kia cô cũng hoang mang hỏi: “Sao thế? Cậu không phải người ngồi ghép xe với tôi à?”
“Không phải.” Cuối cùng, người trẻ tuổi kia cũng hoàn hồn, hỏi: “Anh không phải cảnh sát à?”
“Không!” Khung Thương ngạc nhiên nói: “Tôi đợi mãi mà người ngồi ghép xe với tôi chưa tới, gọi rõ nhiều mà chẳng thấy đến.
Thế không phải cậu thật à?”
Người trẻ tuổi bật cười: “Gì vậy chứ? Anh nhận sai người rồi.
Anh làm tôi cứ nghĩ mãi không biết sao người này lại tay bắt mặt mừng với mình.”
Khung Thương mở di động lên, chìa tay sang cho anh chàng xem: “Đây, cậu xem đi, chúng ta ngồi xe này này.”
“Không đâu, thật sự không phải tôi.” Người trẻ tuổi lắc tay, nói: “Anh nhận sai người rồi.”
Khung Thương lúng túng nói: “Thế thì làm phiền cậu quá!”
“Không sao, tôi cũng đi hướng này mà.
Tôi đi trước đây.”
Sau khi tạm biệt anh chàng trẻ tuổi kia, Khung Thương nhanh chân chạy tới bên taxi, ngồi vào hàng ghế sau, cười nói: “Tôi không tới nhà ga đâu, làm phiền anh chở tôi tới trung tâm mua sắm nhé.”
Tài xế sảng khoái đáp: “Được thôi.”
Khung Thương đeo tai nghe lên, nói: “Công ty tôi có cuộc họp quan trọng, làm phiền anh lái xe nhanh một chút.”
*
Lúc này đây, nhà Ninh Đình Đình bị vây kín.
Do phần không gian hành lang và lối lên khá chật chội nên bên dưới cũng có nhiều người đứng vây lại trước cửa hàng tầng một, ngẩng lên nghe ngóng tình hình.
Khi cảnh sát đến, đám đông nhốn nháo đứng dẹp sang hai bên nhường lối cho bọn họ đi qua.
Chương Vụ Bình chen qua đám người đi tới, hỏi: “Ở đây có chuyện gì thế này? Người gọi báo cảnh sát nói ở đây có vụ bắt cóc tấn công người cơ mà? Mọi người tụ tập ở đây làm gì?”
Quần chúng vây xem nhao nhao trả lời anh ta:
“Cuối cùng mọi người cũng tới rồi, người bên trong muốn giết người đấy.”
“Cái đôi vợ chồng nhà này thường xuyên cãi nhau, lần nào cũng ầm ĩ cực kỳ, còn chửi nhau rất ác.”
“Chị Tôn sống ở tầng một lo bọn họ xô xát nhau nên chạy lên xem tình hình, kết quả là bị hai người đó lôi vào trong luôn.
Đấy, anh xem, này không phải bắt cóc thì là gì.”
“Người bên trong kia nói muốn đợi cảnh sát tới rồi thương lượng.
Nhưng cậu ta nóng nảy quá, chốc chốc lại hỏi sao mãi cảnh sát chưa tới.
Nãy cậu ta còn nói mình đã chặt một ngón tay của bà Tôn rồi.
Bây giờ phải làm thế nào?”
“Tôi biết ngay mà, cái thằng dám ra tay đánh vợ tàn nhẫn như vậy chắc chắn không phải người tốt.
Tên họ Chu này quá đáng sợ.”
Chương Vụ Bình vừa nghe dân tình ở đây cung cấp thông tin vừa ra hiệu cho anh cảnh sát trẻ tuổi đứng cạnh đi vòng ra ban công xem xét tình hình.
Nếu chớp được thời cơ, lập tức ập vào khống chế cục diện.
Người cảnh sát trẻ kia nhận nhiệm vụ, hưng phấn rời đi.
“Có gì nhớ báo cáo lại.” Chương Vụ Bình ra lệnh: “Tránh tự ý hành động.”
Đối phương đáp lại qua bộ đàm: “Tôi hiểu rồi!”
Chương Vụ Bình ra hiệu bảo mọi người xung quanh giữ trật tự, sau đấy đi đến cửa, gõ nhẹ.
“Cậu Chu, chào cậu, tôi là đội trưởng đội hình sự.
Nghe nói cậu muốn gặp tôi nên tôi tới rồi đây.
Cậu có yêu cầu gì cứ nói đi.
Nhưng trước tiên cậu phải xác nhận với tôi rằng con tin vẫn an toàn, được chứ?”
Bên trong không có tiếng người đáp lại.
Chương Vụ Bình ngoái đầu nhìn đám người đang vây xung quanh.
“Cậu ta nãy giờ vẫn thế.” Nhóm người dân nhiệt tình đứng đó từ đầu tới cuối nói: “Anh đợi cậu ta một lúc.”
Đương lúc bọn họ trò chuyện, trong phòng vang lên âm thanh đứt quãng kỳ quái.
“Từ từ đã.” Chương Vụ Bình tưởng bản thân nghe lầm, giơ tay che một bên tai đi, nói: “Ngại quá, nãy tôi nghe không rõ, cậu lặp lại lần nữa đi.”
Giọng nói ấy lại vang lên: “Chuẩn bị cho tôi một chiếc xe.”
Sau khi