Cuộc thi năm nay cho phép khoa chữa trị tham gia, Bạch Phỉ lần đầu nghe vẫn rất cao hứng, tựa như một quả bóng tròn khép kín quanh năm chỉ cần một lỗ nhỏ là có thể mở ra.
Dù nhỏ nhưng cũng tràn đầy hy vọng.
Chẳng qua hiện tại có người muốn đem hy vọng này bóp nát, Bạch Phỉ vốn chỉ muốn tập trung vào chính mình, bảo tồn thể lực trước, chờ đến khu đồng bằng rồi tính sau.
Nhưng bây giờ dù hắn không đi tìm rắc rối thì rắc tối cũng đã tìm tới hắn.
Có vẻ như ở một mình chỉ là một sự tưởng tượng tốt đẹp.
Đối phương đưa tọa độ, tốc độ di chuyển rất nhanh, nhìn ra là đi về phía khu vực biển, đại khái là đến giữa trưa, tốc độ chậm lại rất nhiều.
Khu vực sa mạc giống như một hòn đảo riêng biệt được bao quanh bởi đại dương.
Đứng ở rìa sa mạc, bất kể hướng nào cũng có thể nhìn thấy biển cả rộng lớn, nhưng chỉ có một hướng là có thể dẫn đến khu vực rừng.
Vì vậy, tọa độ cũng đi theo hướng này.
Mặt trời buổi trưa treo cao trên đỉnh đầu, mọi thứ xung quanh như sắp tan chảy bởi cái nắng, cát đá nóng bỏng làm cho lòng bàn chân người ta giống như giẫm lên tấm sắt, chỉ có thể không ngừng đi về phía trước, cầu khẩn nhanh chóng rời khỏi khu vực xui xẻo này.
"Chết tiệt, cái thời tiết quái quỷ gì ở đây vậy? Ban đêm thì lạnh quá, ban ngày thì nóng muốn chết." Trong một đội ngũ gần mười người, có người oán giận.
"Chúng ta đi quá chậm, với tốc độ này thì buổi tối không thể đi tới được vùng ven sa mạc."
Tiểu đội mười người, tốc độ đi mỗi người không giống nhau, thật sự kéo dài vô tận.
Người đi phía trước có vẻ là người dẫn đầu đội ngũ, mang theo đội ngũ đi đúng hướng, người đang di chuyển chậm chạp ở phía cuối cùng của đội ngũ chính là một thiếu niên tóc màu đỏ nhạt, trông có vẻ lạc lõng so với toàn bộ đội ngũ.
Là bởi vì cổ tay hắn bị quấn một vòng dây thừng, một đầu dây thừng bị người khác dắt.
Người đang kéo phía sau rõ ràng không kiên nhẫn, dùng sức kéo mạnh sợi dây thừng một chút: "Nhanh lên! Chưa ăn no sao, chỉ có ngươi là chậm nhất.
"
Thiếu niên bị kéo không những không có đi nhanh hơn mà ngược lại ngồi xổm xuống: "Đi không nổi, đã đi hơn nửa ngày không nghỉ ngơi, ta không đi nữa!! "
Người được phân công trông chừng thiếu niên vô cùng phiền não, mắt thấy đội ngũ đã đi được một khoảng cách xa, hùng hùng hổ hổ: "Hệ chữa trị đúng là yếu đuối.
Họ đã đồng ý loại bỏ ngươi, cũng không biết vì sao bọn họ lại đổi ý, để ngươi lưu lại.
"
Sợi dây thừng trên cổ tay đột nhiên căng ra, bị người phía trước dùng sức lôi kéo, thiếu chút nữa làm cho Hạ Nhiên Chi lộn nhào về phía trước một cái.
"Ngươi đây là đang bắt nạt bạn học, các ngươi ỷ vào nhiều người, lấy nhiều hiếp ít, còn lấy mạnh hiếp yếu.
Quá không biết xấu hổ, nhất là ngươi, còn cáo mượn oai hùm (1).
"
(1) là thành ngữ để chỉ những người có thủ đoạn mượn thế kẻ mạnh làm lá chắn, đi hù dọa, lòe bịp người khác nhằm phục vụ mục đích riêng của mình
Đột nhiên bị đội nồi bất ngờ, một lát sau mới phản ứng lại: "Ai là bạn học với mày, bây giờ đang là thi đấu, thừa nhận thực tế được không? Bây giờ mày là tù nhân của bọn tao.
"
"Tù binh thì không cần..." Lời còn chưa dứt, cả người vô thanh vô tức (2) mềm nhũn ngã xuống.
(2) 无声无息 - vô thanh vô tức - không tiếng động.
Hạ Nhiên Chi nhìn biến cố bất ngờ xảy ra trước mắt mình, một thiếu niên không biết từ đâu xuất hiện.
Làn da trắng nõn chỉ là hơi bị ửng đọ do ánh nắng mặt trời thiêu đốt, đôi mắt màu hổ phách nhìn hắn, ánh mắt cong lên, thoạt nhìn cực kỳ ôn hòa, một chút cũng không giống người vừa làm chuyện xấu xa.
Người này nắm lấy sợi dây thừng tuột ra từ trong tay người ngất xỉu, ở bên miệng làm một chữ "Suỵt"rồi dùng khẩu hình miệng nói đi theo hắn.
Địa hình của khu vực sa mạc không phải là loại sa mạc rộng lớn mênh mông, mà là những cồn cát liên tiếp nhấp nhô, cho đến khi gần tới khu vực đại dương mới trở nên bằng phẳng.
Lúc này Bạch Phỉ mới vừa mới leo qua một cồn cát, liền đuổi theo tọa độ, có lẽ đối phương không nghĩ tới sẽ có người tới cướp người từ trên tay họ, cho nên không để ý kỹ người của mình.
Lần này tiện nghi cho bạch phỉ, lặng yên không một tiếng động đem người mang đi.
Hạ Nhiên Chi chạy theo phía sau Bạch Phỉ, đối phương cũng đang cầm dây thừng, nhưng chỉ giữ nó một cách lỏng lẽo bằng một tay, tay kia nắm lấy cổ tay, mang theo hắn chạy về phía sau, cho đến khi cồn cát che khuất bọn họ.
Bạch Phỉ nhanh chóng tháo dây thừng trên tay Hạ Nhiên Chi, sợi dây thừng đã làm cổ tay đối phương mài đỏ.
Sợi dây thừng không bị Hạ Nhiên Chi vứt đi, ngược lại quấn thành một vòng ném vào trong không gian trữ vật: "Đệch cụ nó, lần sau cũng phải để cho bọn nó nếm thử cảm giác bị trói.
"
"Đây không phải là nơi tốt để nói chuyện, đối phương rất nhanh sẽ phát hiện cậu mất tích, chúng ta đi bên này." Bạch Phỉ mang theo Hạ Nhiên Chi đi về phía một con đường xa hơn bên bờ biển, những người khác hẳn là sẽ không nghĩ tới.
"Quá muộn để chúng ta đi qua biển như thế này." Hạ Nhiên Chi mở miệng: "Những muộn cũng tốt, tám giờ tối mới có thuyền cập bến, đến lúc đó chúng ta thừa nước đục thả câu (3) để lên thuyền.
"
(3) chỉ hành động trục lợi khi người khác đang gặp khó khăn, hiểm họa bất ngờ
Bạch Phỉ: "Vậy cậu có biết khu vực này ngoại trừ cậu và tôi, còn có hệ chữa trị nào khác không? "
Hạ Nhiên Chi: "Chắc chắn là không có, chỉ có hai tên xui xẻo chúng ta.
"
Nhìn vẻ mặt Bạch Phỉ không tin, lại nói tiếp: "Thật sự, tôi mới vào không bao lâu đã bị đám người kia bắt, bọn họ có tổ chức và âm mưa từ trước.
"
"Nhưng bị bắt chưa bao lâu, tôi nghe được bọn họ lén lút mang thiết bị liên lạc vào để nói chuyện, nói rằng hai hệ chữa trị ở khu sa mạt đều đã bị giải quyết, một người bị loại, một người ở trên tay bọn họ."
"Nhưng tôi không ngờ anh vẫn ổn, có điều tôi nghe lén quá trắng trợn, cho nên bọn họ trực tiếp đuổi tôi ra phía sau đội ngũ.
Kỳ thật anh không đến cứu tôi, qua vài phút nữa tôi cũng có thể chạy trốn.
" Hạ Nhiên Chi mặt mày hớn hở nói.
Bạch Phỉ hồi tưởng lại tình huống của đội ngũ lúc đó, hai người dần dần thoát ly đội ngũ, xem ra người này cố ý làm vậy.
"Họ có biết chúng ta là ai không?" Bạch Phỉ nhíu mày "Cậu còn biết cái gì, chúng ta có thể chia sẻ một chút tin tức.
"
"Anh vừa hỏi tôi còn có hệ chữa trị nào khác hay không, nếu tôi đoán không sai, anh muốn đi cứu bọn họ sao?" Hạ Nhiên hỏi.
Bạch Phỉ không trả lời, việc này quá anh hùng, không giống như việc hắn làm.
Hắn không có vĩ đại như vậy, hắn sau khi nghe được có chút tức giận, sau đó lại nghĩ tới điều khiến cho toàn bộ hệ chữa trị cùng nhau lên danh sách muốn tham gia.
Hạ Nhiên Chi không