Vốn dĩ anh muốn tạo áp lực để cho hai dây leo lén lút biết khó mà rút lui, không nghĩ tới bị Bạch Phỉ nhìn thấy.
Diệp Hoài từ ngày trở thành thần, lần đầu tiên nghe được có người nói với anh đừng sợ.
Anh đã từng sừng sững trên Lam tinh hơn vạn năm, nhìn loài người tiến hóa sinh sôi nảy nở không ngừng, cho đến khi d*c vọng phá hủy hết mọi thứ.
Anh đứng giữa Lam tinh, không buồn không thương tiếc nhìn hết mọi chuyện diễn ra.
Loài người quá dễ bị tổn thương và quá ngoan cường.
Diệp Hoài trước giờ đều sẽ không làm cái gì, nhân loại phồn vinh anh đứng ở đó, nhân loại sắp tiêu vong anh vẫn đứng ở đó, chỉ là ở trong tận thế cung cấp cho nhân loại một mảnh đất thuần khiết cuối cùng.
Cho đến khi một người xuất hiện, phá vỡ tất cả các nguyên tắc của anh, cũng cho anh biết nỗi sợ hãi là như thế nào.
Diệp Hoài thuận thế quấn hai chiếc lá lên ngón tay cái bạch phỉ, nếu đối phương nói anh sợ hãi, vậy anh liền cố gắng giả bộ một chút.
Bạch Phỉ nhìn chiếc lá nhỏ quấn quanh ngón tay mình, thoạt nhìn vô cùng bất an, không biết vì sao có chút tức giận, muốn vì tiểu thực vật hắn nuôi mà bênh vực kẻ yếu.
Đột nhiên quay người lại, dây leo vừa rồi nhìn Bạch Phỉ quay đầu an ủi tiểu Diệp Tử liền tách ra giống như vừa rồi, một trái một phải đi theo phía sau Bạch Phỉ, lần này bất ngờ không kịp đề phòng, mặt đối mặt.
Dây leo lúng túng dừng ở trên không trung, không biết nên tiếp tục giả vờ không cử động hay quay đầu lại làm dây thừng.
"Muốn đánh lén ta?" Bạch Phỉ không khách khí chất vấn.
Dây leo không nhúc nhích lúc này mới vội vàng lắc trái lắc phải, chỉ chỉ phía trên đầu hắn.
Bạch Phỉ ngẩng đầu, dây leo so với những cây xung quanh cao hơn không ít, tán cây kéo dài ra ngoài, có bán kính vài chục mét.
Nhưng không biết hai dây leo này chỉ mấy cây kia là có ý gì.
"Chúng tôi muốn mời anh lên trên làm khách." Ngôn ngữ của thực vật và con người khác nhau, nhưng thực vật với thực vật có mối liên kết với nhau.
Diệp Hoài còn đang làm nũng chơi xấu trên tay Bạch Phỉ nghe thấy dây leo nói với hắn: "Giúp ta nói cho chủ nhân của ngươi một chút, được không? "
Thập phần khách khí, tuyệt đối không giống dây leo vừa rồi muốn bắt cóc người khác, trực tiếp đem những người khác đưa ra ngoài.
Diệp Hoài buông ngón tay Bạch Phỉ ra, suy nghĩ một chút, để Bạch Phỉ đến cây dị thực là một lựa chọn tốt.
Không sợ có người khác quấy rầy, tính ẩn nấp tốt, về phần dị thực này có ý đồ xấu xa hay không, Diệp Hoài không quan tâm, dù sao có anh đi theo bên người Bạch Phỉ, sẽ không để dị thực khác thương tổn đến Bạch Phỉ.
Diệp Hoài vươn đầu lá viết lên lòng bàn tay của Bạch Phỉ.
Bạch Phỉ không nghĩ tới Diệp Tử đột nhiên không sợ nữa, ngược lại từng nét viết xẹt qua lòng bàn tay hắn.
Ở trong lòng đọc chữ trên lòng bàn tay, kinh ngạc nhíu mày một chút.
Khu rừng này dị thực còn rất hiếu khách.
"Được rồi, dẫn đường." Bạch Phỉ vừa dứt lời, không đợi dây leo ra tay, Diệp Hoài hóa thành hình thái dây leo đem Bạch Phỉ vững vàng đưa lên tán cây, lưu lại hai dây leo ngốc nghếch.
Về phần tiểu thực vật, chúng nó cảm thấy bất kể là nhân loại trước mắt hay là cây nhỏ, trên người đều có khí tức rất quen thuộc.
Dưới chân đứng vững chắc, Bạch Phỉ mới phát ra hiện tán cây này so với lúc nhìn từ dưới mặt đất còn lớn hơn gấp mấy lần, kéo dài ra giống như một đài quan sát.
Đứng ở đài nhìn về phía xa, tầm nhìn rộng mở, có thể nhìn thấy biển khi Bạch Phỉ tới, đồng thời có thể mơ hồ nhìn thấy vùng ven đồi núi, ngay cả bóng người dưới đất cũng thấy rõ ràng.
Một nơi tốt để đánh lén.
Đây xem như là dị thực cho mình đi cửa sau với tư cách là một hệ chữa trị sao?.
Bạch Phỉ rời ánh mắt về tán cây, quan sát cái cây này, phát hiện phần ngọn cây kéo dài từ thân cây ra tán cây, có một vòm trong có màu sắc khác với vỏ cây bên cạnh.
Quay trở lại bên cạnh thân cây, Bạch Phỉ đưa tay nhẹ nhàng gõ một cái, không nghĩ tới khu vực màu sắc này lại buông lỏng, bị đẩy ra một centimet.
Chỉ là khi dùng sức đẩy lại, có chút lag, giống như không được trơn tru do thời gian lâu gây ra.
Hắn chưa kịp đẩy thêm cái nữa thì hai cây dây leo từ dưới tán cây trở về, chui vào khe hở bị kéo ra, không biết ở bên trong rầm rầm sửa sang lại cái gì, sau đó ra sức đẩy khe hở này ra.
Khu vực màu sáng này giống như một cánh cửa ẩn, mở ra kêu "cạch cạch"
Phía sau cánh cửa là không gian nhỏ bị khoét ra, nhìn rất nhỏ, chỉ chiếm chưa đến một phần mười thân cây.
Bạch Phỉ sờ vách tường, bên trong bóng loáng nhưng dính đầy bụi bặm, đây là một cái động cây bị người đục ra, nhìn mặt cắt ngang thì có lẽ là hơn trăm năm tuổi.
Khó trách chỉ chiếm một bộ phận nhỏ như vậy trên thân cây, chắc là khoét cây khi cây còn chưa lớn lắm, năm này qua năm khác, cây cối sinh trưởng trở nên cứng cáp, cho nên không gian đơn gian được tạo ra liền có vẻ vô cùng nhỏ hẹp.
Nhiều năm như vậy phỏng chừng không có người tới chỗ này nên trong không gian nhỏ tàn ngập bụi bặm.
Ở bên cạnh chiếc bàn đơn giản do mình làm, Bạch Phỉ nhìn thấy trên bàn đặt một cái cúc áo đã bị phai màu, cùng một vật phẩm hình vuông màu đen, hắn không biết là cái gì, rất nhỏ, Bạch Phỉ đoán có thể là vật phẩm lưu trữ tin tức các loại.
Nhưng vật phẩm hình vuông này, rõ ràng trải qua gió thổi phơi nắng, thoạt nhìn đã vô dụng.
Một người làm sao có thể làm ra một nơi như vậy để ở, thời điểm kia có lẽ là chưa có loại thi đấu như này.
Người kia có khẩu vị rất giống hắn, trong một khoảnh khắc, Bạch Phỉ cảm thấy đồng cảm với môt người ở một trăm năm trước mà hắn chưa từng gặp mặt.
Trải qua một đêm nghỉ ngơi hồi phục, Bạch Phỉ rốt cục cảm thấy mệt mỏi rút đi.
Hắn ngồi ở trên đài tán cây nhìn bóng người xa xa đi qua, đột nhiên nhìn thấy xung quanh có người đang núp, bán kính hơn mười mét, bọ họ đi theo phía sau người này, muốn bao vây người đó dần dần.
Người kia đi ở phía trước, khi sắp đi tới khu vực dị thực này, Bạch Phỉ thấy rõ người này là bạn học cùng lớp của hắn, Lê Văn, mái tóc màu vàng kia đặc biệt chói mắt.
Lê Văn vẫn đi về phía trước mà không nhìn trái nhìn phải, giống như không phát hiện có gì đó ở phía sau.
Từ góc độ của Bạch Phỉ có thể thấy đối phương đang dần dần tiếp cận như là có kế hoạch và tính toán từ trước, chú trọng chiến lược bao vây.
Mấy người đó rất nhanh sẽ đến gần