Sau khi về đến nhà, Bạch Phỉ chụp ảnh gửi cho Lan Khê.
【Tìm được rồi, ngồi xổm trước nhà tôi (ảnh)】
【Hôm nay muộn quá rồi, để hai đứa nó ở nhà tôi trước, anh nói với những người khác ở trung tâm nghiên cứu, ngày mai tôi sẽ đưa về.
】
Lan Khê:【!! Làm thế nào bọn nó tìm thấy cậu?】
Tốt lắm, câu hỏi này hắn cũng muốn biết.
Đặt máy liên lạc xuống, Bạch Phỉ ôm cánh tay: "Làm sao hai đứa tìm được đến đây?"
Khôi con giật giật mũi: "Ngửi, mùi của ba rất đặc biệt.
"
Mũi chó thật, Bạch Phỉ lười sửa lại cách gọi tên của nó.
Nén cho bọn nó cái chăn đệm và yêu cầu hai đứa nó ngủ dưới sàn nhà trong phòng khách.
"Con muốn ngủ cùng nhau.
" Khôi con ôm một chăn đệm, mở to đôi mắt mong chờ nói
Đôi mắt to ngấn nước nhìn qua, thật đáng yêu, nhưng khi Bạch Phỉ quay đầu lại cũng thấy Tiểu Thời đang nhìn mình với đôi mắt chờ mong.
"Không được.
" Quyết đoán từ chối.
Ban đêm, hai cái đầu lông xù thò vào phòng Bạch Phỉ, trước khi chạm vào cửa, đã nhìn thấy hai chiếc lá quen thuộc đứng bên cạnh Bạch Phỉ.
"Cút đi.
" Khôi con và Tiểu Thời nghe thấy giọng nói của Diệp Hoài vang vọng bên tai.
"Cậu chiếm ít không gian như vậy, chia cho chúng ta một phần thì có sao đâu?" Khôi con không quan tâm, muốn tiến lại gần hơn một bước.
Dưới ánh trăng ngoài cửa sổ, hai người nhìn thấy một bóng người nhỏ bên cạnh giường, đột nhiên duỗi ra một sợi dây leo dài vài mét, quấn quanh Bạch Phỉ.
Như thể khoe khoang, anh ta vẫy lá về phía hai đứa nhỏ ở trước cửa.
"Nơi này không có chỗ cho ngươi, ngày mai các ngươi sẽ bị đưa về.
"
Đáng ghét!
Khôi con và Tiểu Thời theo bản năng muốn biến hình, nhưng lại phát hiện mình không thể!
Dường như có cái gì đó đang đè nén chúng, khiến cả hai phải trơ mắt nhìn Diệp Tử phân ra một nhánh dây leo tấn công mình.
Hơi thở cảnh cáo phả đến mặt, nhưng dừng lại ở trước mặt.
Đẩy cả hai ra ngoài, đưa chúng ra khỏi cửa và nhẹ nhàng đóng cửa lại.
Sau khi bị đuổi ra ngoài, Khôi con và Tiểu Thời đành phải thành thật nằm xuống sàn ngủ.
Nhưng thù này bọn nó nhớ kỹ!
Diệp Hoài vừa khoe khoang vừa uy hiếp xong thì phát hiện dây leo mình biến ra đang quấn chặt lấy Bạch Phỉ.
Bạch Phỉ có chút khó chịu nhíu mày.
Diệp Hoài nới lỏng dây leo, hóa thành hình người, nằm nghiêng về phía Bạch Phỉ.
Hơi thở bên cạnh phun vào gáy, Diệp Hoài có chút không thích ứng, quay đầu lại nhìn khuôn mặt đang ngủ say của Bạch Phỉ dưới ánh trăng rất yên tĩnh.
Một lúc sau, nhìn thấy lông mi rung rung, như sắp tỉnh lại, Diệp Hoài cảm thấy chột dạ, lập tức biến thành hình dạng lá cây, thấy Bạch Phỉ chỉ là lật người một cái.
Ngày hôm sau khi tỉnh lại, Bạch Phỉ nhìn hai đứa linh thực đang ngủ trong phòng khách, rất hài lòng.
Cuối cùng cũng có hai đứa ngoan ngoãn không lén lút nửa đêm bò lên giường.
Chỉ là hắn nhìn thấy có một vết đỏ trên eo rơi vào trầm tư, cái này từ đâu mà có?
Bạch Phỉ vốn tưởng rằng muốn mang Khôi con và Tiểu Thời trở về sẽ mất rất nhiều công sức, không nghĩ tới đưa bọn chúng ra ngoài bọn chúng liền đi theo ra cửa, cũng không hỏi đi đâu.
Khi trở về trung tâm nghiên cứu vườn bách thảo, cũng rất ngoan ngoãn còn lễ phép nói lời tạm biệt với hắn.
Một chút cũng không nhìn ra là đang chạy trốn.
Sau khi Bạch Phỉ học xong đi về, hắn lại nhìn thấy hai bóng dáng quen thuộc ở cửa, lần này đưa về ngay trong đêm mà không cần phải đợi đến ngày hôm sau.
Nhưng chúng thật sự giỏi giả vờ, sau ba lần liên tiếp, trung tâm nghiên cứu đã bỏ cuộc trước.
Viện trưởng Wilson trực tiếp thảo luận với Bạch Phỉ trong văn phòng: "Tiểu Bạch, hay là cậu trở thành người trông coi Khôi con cùng Tiểu Thời đi, để chúng ở nhà cậu, theo định kỳ mang chúng về trung tâm.
Hoặc cậu có thể để chúng đến trung tâm nghiên cứu vào ban ngày và ban đêm về lại nhà cậu.
"
"Được thì cũng được, nhưng nhà tôi quá nhỏ, hai đứa nó chỉ có thể ngủ dưới sàn, không sợ làm hỏng những linh thực quý giá trong vườn của chúng ta nếu ngủ ở đó sao?" Bạch Phỉ không có ý kiến, dù sao ban đêm linh thực vẫn rất an tĩnh.
Hơn nữa không cho hai đứa nó tới, hai đứa nó cũng đã nhớ đường rồi.
Vấn đề nhiều thêm một chiếc giường nữa, Bạch Phỉ cũng không bận tâm.
"Cái này cậu không cần lo lắng, là một nhân viên xuất sắc của công viên chúng tôi, gói phúc lợi phải theo kịp.
Chỉ cần nuôi dưỡng linh thực thật là tốt là được rồi, Tiểu Bạch, tương lai của cậu nhất định cực kỳ tốt.
"
Bạch Phỉ đúng lúc cắt đứt chiếc bánh mà viện trưởng vẽ ra, hắn làm việc bao lâu rồi, làm sao có thể trở thành một nhân viên xuất sắc.
Tuy nhiên, ngày hôm sau Bạch Phỉ nhận được lời mời chuyển nhà, hắn mang theo không nhiều đồ đạc lắm, chiếc lá cùng hai nhóc con dọn vào nhà mới.
Ngôi nhà mới là một căn hộ rộng hai trăm mét vuông, ở quận Thượng Lâm, cách căn hộ trước đây của Bạch Phỉ không xa.
Ngôi nhà đã được trang trí đơn giản, Bạch Phỉ có một phòng ngủ chính rộng rãi, cửa sổ kính trong suốt từ trần đến sàn hướng ra bên ngoài, căn phòng rất thông thoáng và sáng sủa.
Ngay cả Tiểu Thời cùng Khôi coi mỗi người đều có một phòng, căn phòng được xây dựng đặc biệt cho linh thực, ngoài trừ giường còn có một