Bạch Phỉ không chú ý tới nhân khí (1) trong livestream của mình đã tăng vọt, tình cờ nhìn thấy một người đang nói về hệ chữa trị cấp S thế hệ đầu tiên.
(1) độ nổi tiếng, độ phổ biến, thể hiện qua lượng fan hâm mộ và người cổ vũ
Kể từ khi Đế quốc thành lập đến nay, chỉ có đúng một vị, tên là Bạch Kỳ Đàn.
Không có nhiều mô tả về nhân vật huyền thoại này, chỉ là ít ỏi vài nét bút.
Liệt kê những thành tựu của ông, sự ô nhiễm mà ông đã thanh lọc chỉ trong vài năm có lẽ bằng tất cả các hệ chữa trị trong thời đại của ông cộng lại.
Đáng tiếc chính là ông lại chết trẻ, chỉ sống ở tuổi 29.
Ở tinh tế, tuổi thọ của con người nhìn chung đã tăng lên và họ có thể sống đến hàng trăm năm, vì vậy 29 tuổi thực sự là rất trẻ, còn chưa có bắt đầu thì đã kết thúc.
Sau khi Bạch Kỳ Đàn chết, Đế quốc lại xảy ra một chuyện trọng đại.
Kể từ đó, tình trạng ô nhiễm bùng nổ.
Bạch Phỉ đóng cuốn sách lại, trong lòng có chút xúc động.
Nhưng hắn nghiêm túc nghi ngờ rằng Bạch Kỳ Đàn chết là bởi vì làm việc quá sức, kể từ khi được phát hiện là hệ chữa trị cấp S, ông đã không ngừng tiến lên con đường thanh lọc.
Tinh thần lực của một người làm sao có thể cung cấp liên tục được?
Rất có thể ông ta bị ép buộc, suy cho cùng "duy nhất" vừa là trách nhiệm cũng vừa là xiềng xích.
Cũng may hắn là một kẻ phế vật cấp A, không thể sử dụng tinh thần lực của mình.
Đến ngày cuối cùng của kỳ hạn ba ngày, Bạch Phỉ vốn định nằm cả ngày, kết quả đứng dậy thì phát hiện ở chỗ bên cạnh, trên lá của những cây lan cao có treo dây leo của hoa lăng tiêu.
Chúng dệt thành hình xích đu, buổi sáng cũng không có gió, nhưng sau khi nhìn thấy Bạch Phỉ, lại đung đưa vui vẻ, như muốn bảo hắn hãy mau tới đây.
Quả nhiên, Bạch Phỉ không cưỡng lại được cám dỗ, bước tới.
Ngồi trên xích đu, hắn không cần dùng sức, cũng không có ngoại lực, dây leo hoa Lăng Tiêu tự động đưa hắn đánh đu.
Dập dờn mà sinh ra cơn gió lướt qua hai má, không khí hôm nay có vẻ dễ chịu hơn một chút, mùi hôi thối đục ngầu cũng bớt đi nhiều.
Thật tốt nha, những người bạn cũ này đã đồng hành cùng hắn ở mạt thế, ngay cả ở đây bọn nó cũng rất tốt với hắn.
Hắn muốn lưu lại, muốn tìm cách giúp bọn nó kiểm soát ô nhiễm và chăm sóc bọn nó thật tốt.
Những hình ảnh đẹp như thế đã thu hút một làn sóng nhân khi trong livestream.
Tiêu An rất lo lắng khi thấy số lượng người trong phòng livestream của mình ngày càng ít, điều đó có nghĩa là họ đều đã sang phòng livestream bên cạnh.
Rốt cuộc tên phế vật đó đang dùng cái quái gì để thu hút khán giả vậy!
Không thể ngồi yên chờ chết được nữa, Tiêu An đứng dậy nói với Tiểu Duy: "Chúng ta đi dạo một vòng nhé."
Ngay sau đó, Tiêu An mang theo Tiểu Duy, để Tiểu Duy đi ở phía trước.
Linh Thực có thể cảm nhận được nhiều thứ hơn con người, hơn nữa Tiểu Duy trước đây cũng từng thể hiện tình cảm với Bạch Phỉ nên rất có thể nó sẽ dẫn hắn đi tìm Bạch Phỉ.
Hắn ngược lại muốn xem đối phương sẽ giở trò gì nữa.
Tiểu Duy theo bản năng dẫn đường về phía của Bạch Phỉ, khi Tiêu An nhìn thấy Bạch Phỉ, liền thấy hắn đang đu xích đu trên một cái cây.
Người này cư nhiên có thể khống chế thực vật ở nơi này.
Sau cú sốc ban đầu, Tiêu An cảm thấy rất tức giận.
Hắn đã bị lừa.
Cái gì gọi là không biết sử dụng tinh thần lực, đều là giả bộ, chính là vì muốn làm cho hắn mất mặt, hấp dẫn nhân khí của hắn.
Tiêu An còn chưa kịp phản ứng thì phát hiện mình đã lao tới, tức giận đứng trước mặt Bạch Phỉ.
Bạch Phỉ nhìn thấy người quen, chỉ là ánh mắt liếc nhìn qua Tiêu Anrồi dừng lại trên người Tiểu Duy, nói với Tiểu Duy: "Muốn chơi xích đu không?"
Tiểu Duy hưng phấn gật đầu: "Muốn ạ."
Bạch Phi nhường chỗ, kéo Tiểu Duy để nó ngồi trên xích đu.
Hắn chỉ nghe thấy một tiếng gầm từ phía sau: "Ngươi là cái đồ lừa đảo!"
Tiêu An định bụng nghĩ rằng hôm nay mình nhất định phải vạch trần chuyện này ở trong phòng livestream, để khán giả biết mình đã bị lừa.
Bạch Phỉ khó hiểu: "Tại sao tôi lại là kẻ lừa đảo? Tiêu...!An phải không? Phỉ báng là tội nghiêm trọng."
"Nếu như ngươi không thể sử dụng được tinh thần lực của mình, làm sao bọn nó có thể đối xử tốt với ngươi như vậy được?" Tiêu An chỉ vào từng đóa hoa Lăng Tiêu đang nở rộ trên dây leo.
Không đợi Bạch Phỉ mở miệng, từ trên dây leo phân ra một cành quất mạnh vào tay Tiêu An, phát ra một tiếng "bụp", hất tay hắn ra, nó tựa hồ không hài lòng với bàn tay đang chỉ thẳng vào nó.
Tiêu An ngây ngẩn cả người, Bạch Phỉ dừng lại một chút, hỏi hắn: "Vậy anh biết cách sử dụng tinh thần lực, làm thế nào lại khiến bọn họ ghét anh đến như vậy?"
"Ngươi...." Tiêu An tức giận cả người phát run, muốn giơ tay lên, nhưng lại không dám.
Mu bàn tay vẫn còn cảm giác đau rát.
"Anh không hiểu sao? Thực vật cũng giống như con người chúng ta, bọn nó có ý thức và sở thích riêng.
Đánh anh là bởi vì anh không tôn trọng nó, mà bọn nó đối xử tốt với tôi đương nhiên là bởi vì bọn nó thích tôi." Bạch Phỉ nói một cách tự nhiên.
"Thích ngươi? Thích ngươi cái gì? Khuôn mặt này sao?" Tiêu An khinh thường.
"Không thể sao? Chẳng lẽ tôi không đẹp trai sao?" Bạch Phỉ sờ sờ mặt hắn.
Tiêu An cạn lời, hắn thật sự không thể trái với lương tâm mà nói rằng Bạch Phỉ nhìn không đẹp.
Ngược lại, hắn thực sự là rất đẹp trai, đến mức dưới màn hoa vẫn đẹp xuất sắc.
Thật sự là có những người không thể chữa trị nhưng vẫn rất được thực vật yêu thích, tuy nhiên chưa từng nghe nói nó còn có tác dụng đối với những thực vật bị ô nhiễm nặng.
Chỉ có điều nếu đối phương không thừa nhận là lừa dối thì cũng đừng trách hắn kiểm tra một phen.
Tiêu An lặng lẽ điều chỉnh camera livestream tìm một góc quay tốt nhất.
Thừa dịp Bạch Phỉ đang thả lỏng, đột nhiên lao tới, hai tay ngưng tụ thành ánh sáng xanh nhạt, đánh vào mặt Bạch Phỉ.
Tinh thần lực hệ chữa trị không có tính công kích, nhưng đột nhiên tiến vào trong cơ thể của một người cũng là hệ chữa trị thì nhất định sẽ dẫn tới bài xích, rất khó chịu.
Vì vậy đối phương nhất định sẽ đánh trả.
Điều mà Tiêu An mong muốn chính là khoảnh khắc đối phương đánh trả, hắn đã chĩa camera livestream của mình nhắm ngay chỗ đó.
Nhưng bàn tay của hắn chưa kịp đi tới thì đối phương đã nhảy lên, vọt đến phía sau hắn.
Thân thể Tiêu An vẫn đang nghiêng về phía trước, chưa kịp dừng lại, đang chuẩn bị quay người lại, thì cảm thấy lạnh ở cổ.
Một con dao nhỏ tinh xảo lạnh buốt ấn vào động mạch của hắn, phía sau vang lên một giọng nói không cảm xúc: "Quá chậm."
Tiêu An kinh hãi đổ mồ hôi lạnh, đối phương nhìn có vẻ nho nhã yếu đuối, thoạt nhìn rất ôn hòa, nhưng không nghĩ tới có thân thủ tốt như vậy.
Hoàn toàn không giống một người hệ