Sủng Ái đến cung điện quay phim.
Cung Tê Phượng chính là cung điện hết sức xa hoa Hoàng đế Dung Tử Sở kiến tạo cho Ngụy Khuynh Thành.
Nhân viên làm việc sớm đã trong cương vị làm việc, chuẩn bị xong bắt đầu quay phim.
Hiện giờ là cảnh quay đầu của Ngụy Khuynh Thành và Dung Tử Sở, Hoàng đế lúc này còn đối với Ngụy Khuynh Thành sủng ái vô biên, trong hậu cung mới vào rất nhiều mỹ nhân, trong lòng Ngụy Khuynh Thành không quá dễ chịu, ở trong hậu cung đánh vài phi tử.
Hoàng đế tới trước cung Tê Phượng chuẩn bị trừng phạt Ngụy Khuynh Thành, đến cuối cùng lại biến thành dỗ nàng vui vẻ.
Sủng Ái ngồi trên giường quý phi trong cung điện, trên bàn trưng bày một ít giấy Tuyên Thành, khuôn mặt đẹp đẽ lộ ra độ cong băng lãnh.
Bức tranh trên bàn đều là mỹ nhân mới vào trong hậu cung, kỹ thuật của họa sư rất tốt, đem những tiểu mỹ nhân xinh đẹp mềm mại thanh tú vẽ đến rất sống động.
Ngụy Khuynh Thành đang xem bản vẽ, cô nương phía trên văn chương, nhìn khuôn mặt hình dáng cùng nàng có vài phần tương tự, bất đồng chính là mặt của Ngụy Khuynh Thành tinh xảo xinh đẹp, mặt mày mang theo mị hoặc, minh diễm mà xinh đẹp.
Nữ nhân trên bức họa hai mắt trong suốt, nhìn như thuần phác thiện lương, giống như một đóa liên hoa xinh đẹp.
Ngụy gia đã đưa một nữ nhi vào cung, lại đưa thêm một nữ nhi cho Hoàng đế, đây là muốn đặt Ngụy Khuynh Thành nàng vào chỗ nào!
Ngụy Khuynh Thành nhìn nữ nhân trên bức họa, trong mắt lướt qua ý hàn lãnh, bất kể là ai, ai cũng không thể đoạt Tử Sở của nàng đi.
"Hoàng thượng giá đáo." Tiếng điện ngoài truyền tới.
Ngụy Khuynh Thành tựa như không nghe thấy, tròng mắt như trước nhìn bức họa trên bàn.
Một bóng dáng vàng chói đi vào đại điện, khí thế hào hùng, hai tay rũ xuống trong tay áo hai bên, trên người tản ra cảm giác trang nghiêm.
"Ngụy Khuynh Thành!" Dung Tử Sở trầm giọng hô, giọng thoáng từ tính mang theo tức giận.
Theo quy tắc Hoàng đế đến đây, phi tử nên đứng dậy hành lễ nghênh tiếp, Ngụy Khuynh Thành lại ngồi trên giường quý phi bất động.
Ngụy Khuynh Thành không để ý mà ngước mắt, liếc Hoàng đế một cái.
Cái nhìn
kia trong ống kính, mang theo một tia oán giận cùng với cao ngạo vừa đúng.
"Bệ hạ gọi thần thiếp làm gì?" Ngụy Khuynh Thành lười biếng lên tiếng, giọng điệu có một chút tức giận, cùng với một cỗ phiền chán.
Trong đại điện trầm mặc, bầu không khí ngưng tụ kiềm nén.
Ngụy Khuynh Thành cười lạnh nói: "Bệ hạ nếu là vì những nữ nhân kia đến đây hỏi tội, cứ việc phạt thần thiếp là được. Có câu nói là chỉ nghe người mới cười, không nghe người cũ khóc. Thần thiếp đến trong lãnh cung, cũng tuyệt đối sẽ không khóc làm trò hề!"
Lời này tựa như xa nhau tuyệt tình, mỗi chữ mỗi câu dường như dùi trống gõ vào tim Hoàng đế.
Rốt cuộc là có vài phần chân tình, cho dù là vì củng cố hoàng quyền, Ngụy gia hiện tại cũng không thể động.
Dung Tử Sởcân nhắc một phen, đi tới trước mặt Ngụy Khuynh Thành, đưa tay ngăn vòng eo thon của nàng lại, nói: "Trẫm sao lại đem nàng biếm vào lãnh cung, đời này chỉ có nàng mới là người Trẫm yêu nhất, đừng giận nữa......"
Ngụy Khuynh Thành cảm giác tay của nam nhân nắm vòng eo của mình, nhiệt độ nóng bỏng đốt cháy da thịt dưới áo bào của nàng.
"Thần thiếp sao dám giận Bệ hạ....." Nàng tức giận nghiêng đầu không nhìn Hoàng đế.
Ngụy Khuynh Thành biết được tính tình của nàng, vươn tay cầm chiếc cằm tinh xảo của nàng, hai người mặt đối mặt.
"Còn nói không giận Trẫm, nàng xem nàng cũng không nhìn Trẫm....."
"Bệ hạ!" Ngụy Khuynh Thành tức giận kêu, đôi mắt xinh đẹp chuyển động, trong lúc lơ đảng liền câu hồn đoạt phách, "Ngài mau buông thần thiếp ra!"
Ngụy Khuynh Thành nhìn chằm môi đỏ hồng của nàng, ánh mắt trở nên nóng rực, cúi đầu đến gần.