Edit by Liên VĩPhim điện ảnh {Thịnh Thế Vô Yêu } được quay tại một thành cổ, dùng khoảng ba tháng thời gian để quay, tiến trình quay phim cũng đến hồi kết thúc.
Là Yêu giới công chúa, Li Nguyệt vừa đến nhân gian ở trong lời đồn của Yêu giới vừa có cảm giác sợ hãi, lại tràn ngập hứng thú.
Mọi việc trên thế gian là như vậy tốt đẹp, ở trong mắt của hắn cũng tốt đẹp như vậy.
Nàng từ thời gian mà đến, muốn tìm người yêu định mệnh của mình, nhưng trời xui đất khiến nàng lại yêu một săn yêu sư lòng mang thiên hạ.
Hắn có thể không do dự giết chết bất cứ người nào có nguy cơ gây hại cho nhân gian, lại đối với nàng thuần khiết như vậy không biết phải làm như thế nào cho phải.
"Phù Thần, cái này là cái gì nha ~?"
"Phù Thần, ta muốn ăn hồ lô ngào đường ~!"
"Phù Thần, ngươi sẽ cưới ta sao ~?"
Hắn là truyền nhân của Linh Tiêu cung, hắn lấy việc trảm yêu trừ ma làm nhiệm vụ của mình, nhưng vì nàng..........vứt lại cả thiên hạ thương sinh, cùng người thế gian phàm nhân đối địch.
Nàng tình cảm chân thành bắt đầu nảy mầm, nguyện ý lưu lại nhân gian, muốn gả cho hắn, làm tiểu thế tử của hắn.
Nhưng......
Còn chưa chờ đến ngày đầu đội mũ phượng thân mang hỉ phục, thì đã gặp phải cảnh tượng Yêu giới máu chảy thành sông.
Hồi ức tình yêu tốt đẹp của hai người lập tức biến thành ký ức đau đớn xuyên tim nhất.
Trên đỉnh núi bị đốt cháy đến trơ trọi lộ ra màu đất cháy xém xám xịt,những cái cây lâu năm trên sườn núi bị đốt thành than đen chỉ còn lại những nhánh cây trơ trọi đen nhánh vươn ra như móng vuốt của quỷ dữ.
Dòng suối trong lành sớm đã bị máu nhiễm đỏ, đại thành trì vốn xinh đẹp nhất Yêu giới tràn ngập sức sống lại biến thành màu đen khô cằn, dấu vết nứt nẻ loang lổ khắp nơi.
Ở nơi xa còn vang lên tiếng chém giết tiếng binh khí chạm vào nhau, màu đỏ ghê gợn của máu tươi, bóng tối và cái chết......
Li Nguyệt bị khóa ở bên kia cánh cửa Yêu Giới, ánh mắt nàng nhìn nam tử không ngừng chém giết ở phía xa.
"Phù Thần.... Phù Thần.... Phù Thần...." Nàng chỉ có thể đứng nhìn rồi bi thống hô lên tên của hắn
"Phốc!" Ngực của nam tử bị đâm phải một nhát kiếm.
Nàng hò hét trong bi thương, nam tử lực bất tòng tâm chống kiếm quỳ xuống, áo choàng màu thiên thanh bị nhiễm đỏ bởi màu sắc của máu,thân hình gầy ốm bị đủ loại binh khí xuyên qua.
Cánh cửa Yêu giới đang chậm rãi đóng lại.
Một cánh cửa.
Hai người sẽ không bao giờ còn gặp lại nhau.
Máu tươi trong miệng Phù Thần không ngừng cuồn cuộn chảy ra, hai mắt hắn vô thần mơ hồ nỗ lực nhìn về nữ tử không
ngừng khóc rống ở nơi xa, chậm rãi mỉm cười.
Chỉ cần nàng tồn tại, cho dù là chết hắn cũng cam chịu.
"Kiếp sau...... đến lượt ta đến tìm nàng......"
......
"Cắt!"
Một lần liền diễn qua, các nhân viên công tác trong đoàn cùng đạo diễn đều nỗ lực vỗ tay.
Thậm chí có một đám nhỏ nữ sinh chậm rãi lau khóe mắt, đôi mắt các cô đỏ bừng chứa đầy nước mắt
Hai người diễn vai chính kỹ thuật diễn thật là quá tốt, bất tri bất giác bọn họ đã bị kéo về chuyện xưa, chứng kiến vận mệnh bi thương của bọn họ.
Bối Ni bay nhanh đến chỗ của Sủng Ái, lấy ra khăn lụa lau nước mắt cho cô: "Chị Thư Nhã, chị diễn quá tốt....."
Trong mắt Sủng Ái vẫn còn chứa nước mắt, ánh mắt cô nhìn về phía Quân Thụy cả người đầy máu ở đằng kia, Lục Kỳ đã đỡ hắn lên, nhân viên công tác đang rửa sạch đạo cụ cắm vào trên người hắn lúc nãy.
Quân Thụy hình như có cảm giác ai đó đang nhìn mình, mắt cũng nhìn sang đây, ánh mắt của hai người vì vậy mà chạm nhau.
[Ký chủ, cô nhập vai đến choáng váng luôn rồi à? Hay là yêu hắn luôn rồi? 】
Phấn Cửu Cửu lần đầu tiên thấy được ký chủ khóc thương tâm như vậy.
" Cút sang một bên!" Sủng Ái tức giận nói.
Quân Thụy đi đến chỗ Sủng Ái, trên người hắn vẫn còn mặc trang phục lúc nảy, mái tóc dài màu đen xõa sau người người, trên khuôn mặt tuấn mỹ dị thường vẫn còn lưu lại một ít vết máu, làm hắn tăng thêm vài phần tà mỹ.
"Li Nguyệt!" Hắn duỗi tay xoa lên gương mặt cô, ánh mắt quyến luyến triền miên.
Bối Ni cùng Lục Kỳ kinh ngạc đến ngây người mở to hai mắt nhìn.
Quân ảnh đế đây là còn chưa dứt ra khỏi vai diễn sau?
Diễn viên có đôi khi quá mức nhập vai, có khả năng sẽ đem bản tính của nhân vật trở thành bản thân.
Quân ảnh đế có phải hay không cũng " phát bệnh " đi?
Đôi môi đỏ bừng của Sủng Ái khẽ mở.....