Edit by Liên Vĩ
"Đốn củi?!"
Sủng Ái khóe miệng hơi hơi run rẩy, trăm triệu lần không nghĩ tới một thanh bảo kiếm người người đều muốn bị Dung Thiếu Khanh đem đi đốn củi.
Cái này không phải là đại tài tiểu dụng*, mà là phí phạm của trời!
*nó có nghĩa tương đồng với "Giết gà bằng dao mổ trâu " của VN ấy!
[Ký chủ, kế tiếp liền dựa chính cô, cố lên!] Phấn Cửu Cửu nói xong liền trở về không gian hệ thống.
Sủng Ái cảm giác thân mình rất là mỏi mệt, hai chân bị gãy đều không có cảm giác gì, trong lòng có chút buồn bực.
"Cô nương, ăn một chút gì đi!" Dương đại thẩm bưng một cái bát nóng hầm hập mặt đi vào.
Sủng Ái khóe miệng hơi gợi lên một nụ cười, nói: "Cảm ơn đại thẩm, ta không đói bụng, hiện tại muốn ngủ một hồi chút!"
"Vậy đợi một lát cô tỉnh lại, thẩm giúp cô làm nóng lại!" Dương đại thẩm đem cái bát đặt lên bàn,rồi đi đến bên giường giúp Sùng Ái nằm xuống rồi đắp chăn cho cô, nói: "Cô hãy cố gắng dưỡng thương cho tốt, vài ngày nữa sẽ tốt lên mà thôi!"
Trên mặt của phụ nhân là thiện ý cùng thương hại, cô không có phản bác gì.
"Dung công tử ở cách vách sao?" Cô thử hỏi.
Dương đại thẩm cười cười, trong mắt biểu lộ thần sắc " đại thẩm họ Dương này hiểu hết mà ", cười nói: "Hài tử Thiếu Khanh kia ở cách vách, hắn ngày thường đều ở nhà đọc sách, ngẫu nhiên sẽ qua đây giúp thẩm làm một chút chuyện nhỏ!"
Sủng Ái bị ánh mắt của Dương đại thẩm nhìn đến cảm thấy tóc gáy dựng đứng, thân thể cảm thấy không thoải mái, liền uể oải nói: "Đại thẩm, ta nghỉ ngơi trước!"
"Được! Được! Ngủ đi!" Dương đại thẩm đoan chính đi ra ngoài đóng cửa lại.
Sủng Ái không biết mình đã ngủ bao lâu.
Thời điểm tỉnh lại, bên ngoài mưa nhỏ chưa ngừng, một trận gió xuân phất qua, bọt nước trắng xóa trên lá chuối tây ngoài sân chậm rãi chảy xuống!"
"Dương đại thẩm?"Cô kêu.
Bên ngoài không có lập tức đáp lại.
"Dương đại thẩm!" Cô lại gọi thêm một lần nữa.
Giây lát.
Cánh cửa kẽo kẹt một tiếng bị đẩy ra!
Một đạo thân ảnh thon dài màu xanh đi tới, đứng ở cách đó không xa, ôn thanh nói: "Cô nương, Dương đại thẩm đi ngoài ruộng, cô có chuyện gì?"
Sủng Ái đỏ mặt lên.
Thứ nhất là vấn đề sinh lý làm cô có chút quẫn bách.
Thứ hai là cô không ngờ rằng người đi vào sẽ là hắn.
"Không có việc gì!" Cô không được tự nhiên nói.
Dung Thiếu Khanh nhìn thiếu nữ trên giường, khuôn mặt mỹ lệ nhiễm một tia ửng đỏ, trong
trắng lộ hồng, đẹp nói không nên lời.
Chỉ là, biểu tình của cô có chút quái dị thì phải?
"Thật sự không có việc gì sao?" Hắn nghĩ đến thương thế của có, quan ưu* hỏi.
*quan ưu: là quan tâm xen lẫn ưu thương.
"Ta không có việc gì!" Sủng Ái liếc xéo hắn một cái, biểu tình mang theo một tia ai oán, hắn còn đứng ở này làm cái gì nha?
Dung Thiếu Khanh thấy thần sắc của cô không đúng liền tiến thêm một bước, đi càng gần, nói: "Cô nương, cô có cái gì không thoải mái cô cứ nói cho ta, ta tận lực giúp cô!"
Sủng Ái: "......!"
Trời xanh a, vì cái gì cô là một phế nhân, cô nhất định phải chữa khỏi chân!
"Cô nương......?" Dung Thiếu Khanh đợi nhưng không nghe được cô trả lời, nhíu mày.
"Ngươi đi ra ngoài!"
Trong phòng chỉ có một nam một nữ, không khí trở nên ái muội, Dung Thiếu Khanh không biết nghĩ tới cái gì, trên khuôn mặt tuấn mỹ hiện lên một tia hồng khả nghi.
"Cô nương, ta đây đi ra ngoài, cô có chuyện gì liền gọi tên của ta, ta tên là Dung Thiếu Khanh!"
Sủng Ái ừ một tiếng cho có lệ.
Dung Thiếu Khanh dừng một chút, xoay người mở cửa đi ra ngoài.
Sủng Ái vẻ mặt sống không còn gì luyến tiếc, còn có thể làm sao bây giờ, chỉ có thể cố gắng nhẫn nhịn đến nghẹn uất.
Cũng may không quá lâu, Dương đại thẩm đã trở lại.Sau khi giải quyết vấn đề sinh lý xong, Sủng Ái nằm ở trên giường, triệu hồi Phấn Cửu Cửu ra.
"Phấn Cửu Cửu, ta chịu không nổi, ta muốn khôi phục khôi phục khôi phục!"
[Ký chủ, cô có vấn đề sinh lý cấp thiết mà không giải quyết, như vậy không tốt lắm đâu!]
Sủng Ái mặt mày lạnh tanh nhìn nó, nói: "Có vấn đề sinh lý mà không giải quyết là đồ ngốc!"
[Ký chủ, cô có thể tu luyện thánh độc kinh a!]