Edit by Liên Vĩ
"A a a......"
Dung Thiếu Khanh nhịn đau vội vàng chạy nhanh hơn tới hướng phát ra tiếng kêu thảm thiết.
Nếu cô ấy xảy ra chuyện gì, hắn sẽ hối hận cả đời!
Dung Thiếu Khanh trong lòng một lần nữa xuất hiện sát ý, đó là một loại hận không thể lột da bẻ xương mấy tên du côn kia.
"Cứu mạng...... cứu mạng a..........." Tiếng nam nhân kêu gào thảm thiết như bị quỷ khóc.
Dung Thiếu Khanh ngây ngẩn cả người,cảnh tượng trong mắt làm hắn kinh ngạc đến quên cả phản ứng như thế nào.
Cách đó không xa dưới tàng cây Hạnh Đào, Sủng Ái xiêm y hơi hỗn độn ngồi ở dưới đất, trong tay cô còn cầm theo một cành Hạnh Đào nở rộ.
Phấn hoa cùng máu tươi nhiễm lên trên khuôn mặt kiều diễm kia một vẻ quyến rũ kỳ lạ, cộng với mùi máu tươi nồng đậm trong không khí, làm cho đôi mắt hắn đau đớn.
"Ngươi đã đến rồi!"Cô hơi mỉm cười với hăn, trên khuôn mặt tinh xảo bị nhiễm máu tươi, có vẻ thiên chân mà tà mỹ, lại như yêu tinh câu hồn đoạt phách.
Trong mắt cô lập loè nước mắt trong suốt, làm người nhìn đau lòng.
Dung Thiếu Khanh từng bước từng bước đến gần cô, cúi người mềm nhẹ bế cô lên, đặt lại trên xe đẩy bằng gỗ.
Trong rừng Hạnh Đào tràn ngập vị máu tươi, hai nam nhân nằm trên mặt đất yên lặng không tiếng động, dưới thân chảy một đống máu tươi, còn một tên khác co người ôm cổ kêu thảm thiết.
"Cứu mạng a........giết người lạp....... mau tới........"
Sủng Ái ngửa đầu nhìn khuôn mặt tuấn tú của hắn, nhẹ giọng nói: "Ta đã giết hai người bọn họ rồi, làm sao bây giờ?"
Dung Thiếu Khanh nhấp nhấp môi mỏng, ánh mắt nặng nề không biết muốn nói gì.
"Hắn đã thấy ta giết bọn họ!" Sủng Ái vươn ra ngón tay chỉ vào nam nhân đang nằm kêu to dưới đất, nói:
"Nếu hắn nói ra......"
"Là bọn họ muốn tổn thương đến nàng!" Dung Thiếu Khanh tái nhợt vô lực giải thích.
"Nhưng ta lại giết bọn họ!" Sủng Ái thê lương cười nhắc nhở, nói: "Hình phạt cho việc giết ngườu sẽ bị xử trảm......"
Nghe được hình phạt xử trảm tay Dung Thiếu Khanh nắm lại thật chặt.
Âm thanh trong trẻo như chim oanh của cô mang theo một cổ âm rung: "Nhưng nếu ta không giết bọn họ......Thì chính họ sẽ vũ nhục ta...... Không có trong sạch ta sẽ chết......"
" Đừng sợ!" Hai tay của hắn đặt tên vai cô.
"Nếu hắn đ rồi hắn sẽ tố giác chúng ta!" Sủng Ái rũ xuống xuống mi mắt che khuất đi ánh sáng quỷ quyệt trong
mắt, dùng âm thanh mị hoặc mê người nói: "Thư sinh, nên làm cái gì bây giờ a?"
"Đừng sợ!" Hắn lại nói một câu.
Nói xong, hắn nhặt từ dưới đất lên cành hoa Hạnh Đào cô vừa mới dùng giết người kia, đi đến chỗ của nam nhân đang kêu gào thảm thiết.
Sủng Ái khóe miệng câu lên một độ cong tàn nhẫn lãnh khốc, híp lại con ngươi nhìn hắn mặt không cảm xúc giết chết nam nhân kia,sau đó hoàn thành luôn việc hủy thi diệt tích.
Ừm~
Cô có cảm giác nhi tử mình nuôi nấng nay đã bắt đầu trưởng thành.
Tư vị dưỡng thành phản diện rất thú vị, có chút chờ mong đến tương lai quá.
Ai cũng không biết mảnh đất tươi tốt dưới tán rừng Hạnh Đào, là nơi kết thúc sinh mệnh của ba nam nhân xấu số.
Dung Thiếu Khanh sau khi rửa sạch tay dưới suối xong, thần sắc đứng đắn giúp cô sửa sang lại xiêm y hỗn độn,lại đẩy xe đưa cô ra khỏi rừng Hạnh Đào.
"Ta muốn đến nhà của thư sinh nhìn xem!" Sủng Ái đưa ra yêu cầu.
Dung Thiếu Khanh nao nao, ngay sau đó lại nhớ tới lời nói đùa của Hồ đại phu nói muốn hắn cưới cô làm thê tử,còn có chuyện xảy ra hôm nay, trong lòng hắn ẩn ẩn có một chút ít ý niệm.
"Được!" Hắn thanh âm ôn hòa nói lời đáp ứng, đẩy xe đưa cô vào sân nhà mình.
Sủng Ái nâng lên con ngươi nhìn quét một vòng, phát hiện trong sân dưới tàn hoa Hạnh Đào rải rác có một ít bó củi, bên cọc gỗ tử đằng còn cắm một thanh sài đao đen như mực.
"Đó chính là Kinh Thiên kiếm?"Cô hỏi Phấn Cửu Cửu.
[Chính xác, cam đoan 100% không phải hàng giả!]
Sủng Ái: "......" Một chút cũng không nhìn ra nó là bảo kiếm ở chỗ nào cả!
"Thư sinh, ngươi có thể hay không có thể đem thanh sài đao kia cho ta nhìn thử một chút?"