Người thú trong tinh tế đã tiến hóa trở nên mạnh mẽ vô cùng, cũng có nghĩa hình thú của họ to gấp mấy lần so với tổ tiên của mình.
Huống chi là khoảng thời gian chiến tranh đầy gian truân thử thách, mặc dù bây giờ là thời bình nhưng mọi người vẫn tôn trọng võ lực và sức mạnh như cũ, bọn họ bây giờ đã không còn biết dễ thương là gì.
Thế mà Harry giờ đây lại có cảm xúc hiếm hoi đó, anh ta nhìn Yến Tháp, đè cái tay đang ngo ngoe rục rịch của mình lại.
"Em có thể biến thành hình người được không? Để chúng ta dễ dàng trao đổi hơn."
Giọng của Harry vẫn dịu dàng như thế, trong suy nghĩ của anh ta, hình thú đáng yêu như vậy chắc chắn chưa lớn, Yến Tháp chỉ mới là bé con mà thôi.
Bé con đáng yêu đến vậy, nhất định không được dọa thằng bé sợ.
Nghe thấy anh ta nói vậy, Yến Tháp ngoan ngoãn gật đầu, giơ cái tay mới bỏ xuống của mình lên mặt, bắt đầu xoa xoa, bởi vì quá thoải mái nên cậu không kìm lòng được khẽ há miệng, để lộ vài chiếc răng nhọn trắng tinh, đầu lưỡi mềm mại cuốn nhẹ, mấy chiếc râu hai bên mặt run lên.
Harry dịu dàng nhìn cậu, anh ta cho rằng cậu đang nghịch nên cũng không giục.
Yến Tháp không phải đang nghịch, cậu đang chuẩn bị biến thành hình người.
Cậu khác với những người thú ở nơi đây, các người thú sẽ ra đời trong hình dạng con non, dưới sự bầu bạn của người lớn trong gia đình thì sẽ biến thành hình người theo bản năng, lúc bắt đầu biến hình thì tầm mười tuổi.
Nhưng Yến Tháp không phải cư dân nơi đây, cậu là rái cá biển tu luyện thành yêu quái, biến thành hình người không phải bản năng s1nh lý nên cần chút chuẩn bị.
Có lẽ do lần đầu tiên biến thành hình người cậu đang xoa mặt, dẫn đến sau này cứ hễ muốn biến thành hình người là Yến Tháp phải xoa mặt cho thật thoải mái mới có thể thuận lợi biến hình.
Yến Tháp đã sớm quen với cái động tác này từ lâu, cậu cứ xoa rồi lại xoa, sướng đến mức sắp biến thành bánh rái cá.
Cậu cảm nhận được Harry cứ nhìn chằm chằm trong khi mình xoa mặt nhưng Yến Tháp không xấu hổ gì, trước kia lúc còn ở vườn thú cậu còn được nhân viên chăn nuôi trêu để biểu diễn cho du khách xem, ánh mắt này chả là gì so với khi đấy.
Ngay lúc cậu biến thành hình người, Harry cũng nín thở.
Trên sàn là một cậu chàng có mái tóc xoăn nhẹ, mặc áo sơ mi đơn giản và quần dài, cậu ngẩng đầu để lộ chiếc cổ duyên dáng, cục xương nhỏ trên cổ chuyển động nhẹ nhàng, tay cậu đang che mắt, bàn tay lông xù ở hình thú biến thành một bàn tay hơi mũm mĩm với những ngón tay thon dài, móng tay tròn trịa trắng nõn.
Yến Tháp bỏ tay ra, để lộ hốc mắt bị cậu xoa đến đỏ ửng.
Lâu rồi không biến thành người để nói chuyện, giọng Yến Tháp vừa nhỏ vừa nhẹ, đôi mắt đen láy của cậu nhìn về phía Harry, mí mắt cong cong, nói: "Xin chào."
…
Maden và Harry đi trước, Maden quay đầu nhìn Yến Tháp đang ngoan ngoãn theo sau bọn họ, cậu có gương mặt lúc nào cũng cười, khi không cười thì đuôi mắt hơi xụ xuống nom rất thân thiện, cậu đi sau lưng cả hai, vừa thấy Maden nhìn mình thì mỉm cười theo bản năng.
Tim Maden đập hơi nhanh, anh ta vội vàng quay đầu lại, sờ sờ ngực mình để làm trái tim bình tĩnh lại.
Anh vờ như chưa có chuyện gì xảy