Hồ bơi cỡ lớn là nơi nổi tiếng nhất của khu vui chơi, hơn nữa dựa theo bình chọn trên mạng, 80% người thích nơi này là thanh niên.
Thanh niên sức lực dồi dào, lúc nào cũng muốn chứng tỏ bản thân, cũng có rất nhiều trò thú vị lạ lùng, luôn có thể khiến các khán giả cười đến mức đau bụng, nếu không thì cũng xuất sắc đến mức khen không dứt miệng.
Nơi này cũng là một trong những địa điểm idol mạng check-in nhiều nhất hành tinh Ronan.
Rory là một streamer thường xuyên đến check-in những nơi nổi tiếng, sở hữu hơn một trăm ngàn fans, mỗi lần livestream có khoảng hai mươi ngàn lượt xem, hôm nay cậu đến Khu Vui Chơi Cho Bé để đến thăm chiếc hồ bơi lớn này, có lẽ cũng sẽ giơ tay biểu diễn một tiếc mục nếu fans yêu cầu.
Mỗi khi sắp có người lên biểu diễn, MC đều sẽ nói vài câu để hâm nóng bầu không khí cũng như tìm tình nguyện viên tiếp theo, Rory tích cực giơ tay nhưng lại không được chọn.
Cậu nhún vai, nói với fans: "Không may rồi, lần tiếp theo chắc chắn sẽ được chọn."
"Bây giờ, xin mời tình nguyện viên tiếp theo của chúng ta nào."
Rory leo lên một chiếc bục cao, tầm nhìn rộng rãi, có thể nhìn rõ hồ bơi lớn, chỗ bị hói sau đầu của MC cũng thấy rất rõ.
Cậu vừa livestream vừa trò chuyện với fans, cậu sợ có người thấy chán, mấy streamer không có kỹ năng gì như cậu, livestream mấy năm mới tích góp được nhiêu đó fans nên lúc nào cũng nơm nớp lo sợ mất fans.
Rory thầm cầu mong màn biểu diễn này hay ho một chút, lần trước cậu đến xui xẻo đụng phải một người nhạt như nước ốc, tấu hề hơn một tiếng thì bị MC cười khổ khuyên xuống sân.
Nhớ lại buổi biểu diễn khiến mình tuyệt vọng kia, Rory run lên, không nhịn được thì thầm ước nguyện của mình: "Hy vọng màn trình diễn này thú vị."
Ít nhất cũng đừng để cậu chết vì flop.
Đó là yêu cầu của một công dân khiêm tốn.
Thỉnh thoảng lại có vài bình luận lướt qua màn hình, cực kỳ vắng lặng, cho nên cậu rất thích đếm lượt xem, chỉ cần không rớt người xem thì sao cũng được.
Trong lúc Rory thả hồn lơ lửng trời mây, hoàn toàn không chú ý đến đám người bên dưới yên tĩnh lại, mười mấy giây trôi qua, có tiếng cảm thán lớn vang lên.
Hẳn là do mấy trăm người cùng cảm thán, ồn đến mức tai Rory tê rần.
Cậu nhanh chóng tỉnh hồn, lập tức phát hiện nguồn cơn mọi chuyện nằm trên sân khấu.
Với kinh nghiệm làm nghề mấy năm, Rory vừa nhìn đã giới thiệu ngay: "Tình nguyện viên là một....!cục lông, màu nâu, trông rất.....?"
Rory đã sớm quen với các hình thú dũng mãnh của các người thú khác, đây là lần đầu tiên gặp phải tình huống không biết nên miêu tả thế nào, rối rắm một chút, không kìm lòng được mà bình luận một câu: "Đáng yêu thế má ơi!"
Cậu không chú ý làn đạn bỗng ồn ào hẳn lên, cứ như xác chết vùng dậy.
[Đừng ra ngoài khi trời đổ tuyết: Ủa? Nắm này quen thế??]
[Than thở lại thở than: Hay lắm, bị bắt quả tang tại trận rồi nha!]
[May mắn đến:??? Không phải Nắm kia bảo bận à? Sao lại xuất hiện ở đây đây? [Ôm tim.JPG].]
[Cờ đen: Hèn gì quen vậy, Nắm nào đó chạy ra ngoài chơi mà không dẫn tụi mình theo, hừ hừ hừ, share đi, 500 anh em sắp đến rồi.]
Rory hoàn toàn không chú ý đến tình hình của làn đạn, toàn bộ sự chú ý của cậu đã bị cục lông màu nâu trên sân khấu hấp dẫn.
Không biết cục lông kia là loài gì, cho dù là người thú họ gấu trưởng thành....!hình thú cứ như mấy đứa con nít mới mười tuổi, nhìn bộ lông mềm mại kia đi....
Nghĩ đến đây, Rory miễn cưỡng lấy lại tinh thần, Tinh Tế công nhận một chuyện, lông của các người thú đều rất cứng, có thể làm người khác bị thương.
Loại lông này ai dám sờ?
Rory cảm thấy cục lông này chắc chắn cũng thế, nhưng mắt cậu cứ đuổi theo nó một cách mất khống chế, cứ nhìn chằm chằm người ta.
Người trên khán đài cũng vậy.
Yến Tháp không hiểu sao mình vừa ra sân thì khán đài lại im ru, chắc các khán giả đang chờ cậu biểu diễn.
Nghĩ vậy, Yến Tháp mỉm cười với khán đài, xoa đầu mình sau đó ôm trái bóng trượt vào trong nước.
Khi còn ở Trái Đất, cậu đã từng dùng hình thú của mình để ăn chùa ở chùa trong sở thú một khoảng thời gian, nhân viên chăn nuôi khi ấy rất thích chơi với cậu vào lúc rảnh, thích nhất là chơi bóng với cậu.
Yến Tháp cũng rất thích.
Cậu ôm bóng lặn xuống nước, khán giả duỗi dài cổ ra xem, đến mức mặt sắp chà lên kính, ai cũng nhìn chằm chằm động tác của cậu.
Anh trai cơ bắp cuồng cuộng: "Hu heo! Bé đang cười với tao kìa! Má ơi bé cười thật kìa!"
Người tóc đỏ bên cạnh vỗ mạnh vào ót hắn, cắn răng đầy ghen tị: "Tao biết rồi!"
Yến Tháp: "...." Ý, kì kì, nhưng cậu không biết kì chỗ nào.
Một tay cậu ôm bóng, tay còn lại vẫy tay với các khán giả đang vỗ tấm kính gần đó, thấy phản ứng này, Yến Tháp thở phào, xem ra người dân Tinh Tế cũng rất nhiệt tình.
Cậu chào hỏi xong, bầu không khí lập tức trở nên sôi động, mấy người được cậu bơi đến trước mặt bắt đầu khoe khoang.
May mà Yến Tháp đã bơi ra xa, nếu không cậu sẽ biết có người tâng bốc cậu đến nỗi có thể khiến cậu ngại đến mức chui luôn xuống đất.
Cậu ôm trái bóng phóng lên mặt nước sau đó ném trái bóng lên thật cao, lúc nó sắp rơi xuống, cơ thể tròn vo lắc một cái, dùng chân sau tiếp được trái bóng sau đó tưng trái bóng bằng hai chân sau, tưng vài lần rồi lại tưng lên cao, lần này Yến Tháp dùng cơ thể của mình để bắt lấy trái bóng, để nó lăn vài vòng trên người mình.
Nước bắn lên người cậu làm bộ lông thẳng thớm xuất hiện lỗ nhỏ.
Nhưng chưa được bao lâu đã bị nước lấp đi.
Yến Tháp đặt trái bóng trên mũi, cơ thể dưới nước lắc lư mấy vòng mà trái banh vẫn đứng vững.
Thấy động tác của cậu, khán đài lập tức vang lên mấy tiếng hít khí đầy bất ngờ và tiếng hoan hô.
Yến Tháp đột nhiên đánh trái bóng lên bờ, MC không ngờ cậu sẽ đánh bóng về phía mình nên cuống cuồng chụp lại, không hề phát hiện nước