Đằng Duệ Triết
Một khoảnh khắc đó, ngoài nỗi đau thân thể bị xé rách, còn có âm thanh trái tim cô bị xé toạc như hai cánh hoa tàn, tan nát.
Tay Đại Lận nắm chặt người đàn ông đang ở trên người, nhìn thấy ánh mắt thâm thúy đang gắt gao nhìn chằm chằm mình, sắc mặt cô trắng bạch, hai chân bị vòng quanh lưng hắn đột nhiên không còn một chút sức lực nào.
Hắn xâm nhập tiến vào, làm cho cô đau đến run rẩy, cơ thể chưa từng bị ai xâm chiếm nay đột nhiên bị khai phá, bắt đầu cơn đau đớn mà co rút, vì thế khi cơ thể hai người kết hợp làm một, bốn mắt nhìn nhau, cô thấy đó không phải là hy vọng, mà là tuyệt vọng.
Cô nắm chặt lưng hắn, nhìn thấy ánh mắt của hắn, cơ thể lạnh ngắt dần dần nóng bừng lên, hồi phục lại nhiệt độ cơ thể.
Hắn làm như vậy được xem là gì? Cưỡиɠ ɠiαи sao?
Hắn thì lại giống như một vị tướng quân dũng mãnh ôm chặt lấy cô, ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm vào Đại Lận, dùng tay nhấc mở lên đôi chân không còn chút sức lực của cô, "Tô Đại Lận, đừng khóc, từ giờ phút này trở đi em là người phụ nữ của tôi".
"Nhớ kỹ loại cảm giác này, về sau em chỉ có thể là của tôi!" Sự đau đớn ban đầu qua đi, hắn mềm mại dịu dàng, vỗ về khuôn mặt của cô, nhìn chằm chằm vào ánh mắt đó, con ngươi đen sâm thẳm mà ám trầm, mang theo thâm tình du͙ƈ vọиɠ, lại tràn ngập lửa giận bừng bừng: "Nhìn cho rõ trái tim của em, em không có yêu hắn, vẫn là như cũ em yêu anh Duệ Triết của em! Em là người phụ nữ của Duệ Triết tôi! Nhớ kỹ cho tôi!"
Hắn hung hăng đâm rách cơ thể mềm mại của cô, ôm lấy cô, ở trên người cô mà tung hoành ngang dọc, vẫn luôn dùng đôi mắt thâm thúy nhìn cô không dời.
---
Không biết đã qua bao lâu, khuôn mặt trắng nõn của cô so với nụ hoa lê còn muốn trắng hơn vài phần đã bắt đầu phiếm hồng, hàm răng cắn nhanh, hai tay nắm chặt lấy người hắn...Hắn cuối cùng cũng buông tha cô, xoay người lại, hơi thở hổn hển từ phía sau ôm lấy cô, cảm nhận thân thể nóng bỏng của cô.
Hắn ôm cô đi tắm rửa, giúp cô rửa sạch vết máu trên đùi, dùng hai tay ôm lấy khuôn mặt nhỏ nhắn đang tái nhợt của cô, hôn cô, quấn lấy cái lưỡi thơm tho của cô. Nhưng, cô lại không có phản ứng.
"Dù em có còn nhớ đến hắn hay không, Tô Đại Lận em đã là người phụ nữ của tôi!" Hắn cúi đầu nhìn cô lạnh giọng mà nói, sau đó lại ôm lấy cô trở về phòng, trở lại chiếc giường nhỏ đang hỗn độn chăn và drap ở bên trên. Trên drap có vệt máu, hắn liếc mắt nhìn một cái, dùng tấm thảm phủ lên, rồi lấy chăn bao bọc cô lại.
Dưới ánh đèn bàn, hắn từ phía sau ôm lấy cô, khẽ hôn nhẹ lên cơ thể cô, muốn cho cô được thoải mái.
Vừa rồi vì giường quá nhỏ, cũng không có dùng nhiều sức, bởi vì thân thể của cô rất mềm mại, lại rất suy yếu, hắn sợ cô chịu không nổi.
Nhưng mà, cô vẫn không nói chuyện, cũng không có phản kháng.
Hắn nâng khuôn mặt đang bịt kín tro tàn của cô, liếc mắt nhìn một cái, ánh mắt hắn ám trầm, lại hôn lên môi cô. Nhưng lần này hắn không có xâm nhập tiến vào, chỉ là hôn môi chạm nhẹ, rồi ôm lấy cô đi ngủ.
Đại Lận nằm gọn trong lòng hắn, nhắm mắt lại, tâm đã muốn chết lặng.
Buổi sáng tầm bốn năm giờ, hắn không có rời đi, đang thức dậy mặc quần áo, đứng phía trước cửa sổ, chăm chú nhìn mẹ con lầu dưới đang chuẩn bị bữa sáng.
Mẹ con A Bân thì nói chuyện với nhau, nhắc đến tên Đại Lận, nói làm hoành thánh mì cho Đại Lận, rồi để A Bân đem lên cho cô.
Trong sân giăng đầy sương mù, trời cũng chưa sáng hẳn, Đằng Duệ Triết chỉ nhìn được bóng dáng của A Bân, buông ánh mắt nhìn, bàn tay thon dài sạch sẽ của hắn đang gài lại hàng nút áo. Sương mù quá dày, hắn không nhìn rõ được diện mạo của mẹ con A Bân, nhưng có thể thấy được dáng vẻ thô kệch cao lớn của A Bân, là một người đàn ông chất phác khỏe mạnh.
Hắn nghiêng người liếc mắt nhìn Đại Lận đang say ngủ, chỉnh lại cái chăn cho cô, ánh mắt lại lộ ra vẻ hờn giận.
Xem ra cô gái này không những bị thằng nhóc cùng lớp theo đuổi, mà còn có anh chàng ở lầu dưới, quả nhiên là ai gặp cũng thích cô. Nhưng mà, kể từ ngày hôm nay, cô là người phụ nữ của Đằng Duệ Triết hắn. Ngoài hắn ra, không ai có thể có được cô!
Hắn ngồi bên giường, nắm trọn lấy bàn tay mềm mại nhỏ bé, nhìn vết sẹo trên cổ tay của cô.
Đại Lận vẫn không tỉnh lại, hai hàng lông mày vẫn lặng yên rũ xuống, mang theo vẻ thản nhiên mà ưu thương.
Hắn ngắm cô, ánh mắt nhu hòa, đem hai bàn tay nhỏ bé đó đặt lên môi, khẽ hôn lấy.
A Bân lúc này gõ cửa phòng, nhẹ giọng nói: "Tô tiểu thư, tôi nấu cho cô bánh sủi cảo nè, cô ăn cho nóng. Mẹ tôi nói hai ngày này chắc cơ thể cô không được khỏe, không cần đi chợ đêm giúp chúng tôi bán hàng, ở nhà nghỉ ngơi cho tốt, khỏe lên thì hãy đến trường đi học, tôi sẽ đóng toàn bộ học phí giúp cô".
Đằng Duệ Triết nghe xong những lời này, sắc mặt chuyển lạnh, nhìn chằm chằm vào ván cửa, bạc môi lạnh lẽo dần dần mím lại lạnh lùng.
Mà Đại Lận, từ lúc hắn thức dậy đã tỉnh giấc, chậm rãi mở mắt, hướng về phía cửa mà nói: "Anh A Bân, anh để ngoài cửa đi, cám ơn anh."
Cô khoác áo đứng lên, cơ thể suy yếu, đi lại khó khăn.
Chờ A Bân đi rồi, cô mới lấy bánh sủi cảo bên ngoài đem vào, đặt trên bàn học, một lần nữa lại chui vào trong chăn.
Lúc này, cô nghiêng người hướng về tường, nhắm mắt không nói lời nào.
Đằng Duệ Triết liếc mắt nhìn cô một cái, cũng không lên tiếng, khuôn mặt tuấn tú lạnh lùng, xoay người rời đi.
Đại Lận nghe thấy tiếng đóng cửa, lúc này mới lại mở mắt, trống rỗng nhìn bức tường trước mặt.
Buổi sáng bảy tám giờ, dì Lý đúng giờ lại đem bữa sáng cùng thuốc Bắc đưa qua đây, không nói lời thừa thãi nào, dặn cô ăn cháo khi còn nóng, giúp cô đem cái túi đi giặt.
Cô ngồi ở trên giường, nhẹ nhàng dựa lưng lên tường, nhìn ngoài cửa sổ.
Cô chỉ im lặng mà ngồi, không có ăn, cũng không uống, chính là duy trì ngồi cùng nhìn mãi như vậy, nhớ đến buổi sáng ở khách sạn trên núi Ôn Tuyền kia.
Tất cả đã xong, hoàn toàn xong.
---
Cao Vãn Tình
Khách sạn Cung điện Hoàng gia vẫn như cũ tổ chức yến tiệc báo hỷ, chuẩn bị một bữa tiệc rượu thật sự lớn, Cao lão gia cùng Cao nhị tiểu thư trên mặt đã phiếm hồng, đối với cách xử lý của quản lý khách sạn thật sự hài lòng.
Mà cái tên quản lý kia sau khi lấy lòng xong, lại lẽo đẽo theo sau mà nịnh bợ Cao lão gia.
Tiêu Tử vẫn đang dìu đỡ vợ mới cưới, khuôn mặt tươi cười đón khách ngồi vào vị trí.
Nhưng lúc MC đang tuyên bố khai tiệc, mời cô dâu và chú rể lên sân khấu nói vài lời, cánh cửa lớn của đại sảnh đột nhiên bị mở ra, công tố viên Cổ Ngạo dẫn theo rất nhiều cảnh sát cùng kiểm sát viên bước vào, nói là chứng cớ kết tội phó thị trưởng Lí tham ô nhận hối lộ đã được xác thực, chính thức khởi tố bắt người, hơn nữa danh sách quan chức đồng phạm đồng lõa với ông ta, hiện cũng đang có mặt trong bữa tiệc này, Cổ Ngạo theo lệnh đến "đón tiếp".
Vì thế bỗng chốc, tiệc báo hỷ của nhà cô dâu lại một phen náo nhiệt, không được suôn sẻ, chọc cho Cao lão gia trong lòng buồn bực vô cùng.
Cao lão gia mời Cổ Ngạo dừng bước nói chuyện, ám chỉ Cổ công tố viên không cho Cao gia mặt mũ, không nên ở tiệc báo hỷ mà bắt người. Về sau mọi người còn gặp gỡ nhau nhiều, cũng cần dựa vào nhau nhiều hơn trong công việc.
Cổ Ngạo cùng Đằng Duệ Triết thì nhìn nhau, miệng cười một cái, đem lý do bắt người nói trước mặt Cao lão gia: "Cao lão gia không nên lo lắng, Cổ mỗ lần này đến bắt người không phải là người của Cao gia, cũng không phải là chú rể, mà là cục trưởng Giang Đông! Sau khi xong việc, tiệc cưới cứ tiếp tục diễn ra, Cổ mỗ cũng thuận tiện nói câu chúc mừng! Cổ mỗ nhiều ngày nay vật lộn với vụ án tham ô của phó thị trưởng Lí, nên trước đây không có thời gian ghé qua, bây giờ mới có thể đến để nói câu chúc mừng, còn mong Cao lão gia cùng Tiêu thiếu mở lòng bao dung!"
Cổ Ngạo nở một nụ cười khách sáo, rồi đi đến khu vực khách quý ở giữa đại sảnh, cùng chào hỏi với Trâu bí thư cùng các vị quan lớn, bắt đầu giải quyết việc công bắt người.
Cục trường Giang Đông ném mạnh cái ly, tức đến đỏ mặt tía tai: Mày con mẹ nó là ai, dám bắt bản cục trưởng...
Còn chưa kịp nói xong, Cổ Ngạo đã trực tiếp lấy bắt lấy tay ông ta, cười nói câu "Xin mời, ngài cục trưởng đã có gan tham ô thì cũng nên có gan nhận tội, mời theo chúng tôi đi viện kiểm sát một chuyến" trước mặt mọi người, làm cho cấp dưới đem Giang cục trưởng đi ra phía cửa, còn mình thì đứng trước mặt Cao lão gia, phong độ mà cười nói:
"Cao lão gia có cần tôi hỗ trợ gì không? Nhân dịp này Cổ mỗ làm giúp cho luôn" Ý tứ trong lời nói, vừa là nể mặt Cao lão gia, mà cũng không hẳn là nể mặt ông ta.
Lông mi Cao lão gia run lên, nén giận mà nói: "Không cần!" Đúng là đã tức giận đến xanh cả mặt đỏ cả tai, lại không được bộc phát ra bên ngoài.
"Vậy tiệc cưới cứ tiếp tục, Cao lão gia, đã quấy rầy rồi!" Cổ Ngạo khách khí cười, cùng các bị bí thư quan lớn chào một tiếng, chuẩn bị lui về.
Lúc đi lướt qua người Đằng Duệ Triết, Cổ Ngạo dừng bước nói: "Buổi tối mời Đằng thiếu gia cùng nhau uống ly rượu, địa điểm như cũ, Nhã Lan Các, còn có mấy ông bạn tốt, cũng đem bà chị này theo." Anh cười nhìn Trâu Tiểu Hàm ở bên cạnh liếc mắt một cái, rất khách khí xa lạ, ý cười lại không đặt trong đáy mắt, hoàn toàn là thản nhiên mà nói.
Đằng Duệ Triết nhìn Cổ Ngạo, nhíu nhíu mày kiếm, muốn cười lại không cười mà nhìn anh.
Cổ đại công tố viên, cơ hội tốt như vậy, cá lớn không bắt, lại đi bắt một con tôm, thật đúng là uổng phí tâm cơ của tôi rồi!
Hắn cười lạnh, áp chế ngọn lửa giận trong mắt lại đang bùng lên, nghiêng người nhìn Tiêu Tử đang đứng bên cạnh Cao lão gia. Tiêu Tử cùng ba vợ đang nói chuyện với nhau, khuôn mặt tuấn tú không một chút gợn sóng sợ hãi, đối với chuyện vừa mới xảy ra với Đại Lận cũng không mảy may thay đổi một chút sắc mặt.
Cô em vợ Cao Vãn Ngọc ép được Đại Lận chùi giày cao gót cho mình, đang cảm thấy rất thõa mãn kéo kéo tay của chị gái, nhìn Cổ Ngạo uy nghi không sợ cường quyền đến tiệc báo hỷ bắt Giang cục trưởng mà liếc mắt đưa tình.
Vị công tố viên này, rõ ràng là cố ý nhắm vào Cao gia nhà nàng! Sớm không bắt, muộn không bắt, lại chọn đúng ngày Cao gia mở tiệc báo hỷ mà đi bắt người, đúng là không nể mặt mũi Cao gia một chút nào!
"Cổ công tố viên, cậu đi làm việc đi, lần sau lại gặp." Đằng Duệ Triết trầm giọng lạnh nhạt nói, không hề cùng Cổ Ngạo nói chuyện mà đi hướng về phía Tiêu Tử đang đứng.
Tiêu Tử cũng nhìn về phía hắn, trên khuôn mặt nho nhã tuấn tú nhanh chóng hiện lên một tầng lãnh ý, hô một tiếng "Đằng thiếu".
"Không có việc gì, không có việc gì, mời mọi người ngồi vào vị trí." Cao lão gia ở một bên thì tươi cười chào đón khách, cho rằng chuyện gì cũng chưa từng xảy ra, giúp Trâu bí thư cùng Đằng phụ ngồi vào vị trí của họ. Đằng Duệ Triết lướt qua Tiêu Tử liếc mắt một cái, hai cánh môi khêu gợi khẽ mím, cười bí hiểm, mày kiếm bay lên, đôi mắt lãnh đạm, hai con ngươi sắc như mắt ưng, bước qua trước mặt Tiêu Tử.
Hắn không có ngồi vào vị trí, mà là đi đến một bên nghe điện thoại, dư quang khóe mắt lướt qua tên quản lý đang đứng trên sân khấu.
MC ở trên sân khấu lại tiếp tục chủ trì bữa tiệc, mời cô dâu chú rể bước lên, màn hình lớn phía sau thì truyền đến hình ảnh bộ ảnh cưới của vợ chồng Tiêu Tử.
Nhưng lúc Tiêu Tử vừa bước lên đến sân khấu, màn hình lớn đang chiếu ảnh cưới lại đột nhiên tắt phụt, rồi lại chuyển sang màn hình camera theo dõi đại sảnh của bữa tiệc.
Camera ghi lại hình ảnh Trâu Tiểu Hàm bị hắt rượu lên váy thì đang quay lưng về camera theo dõi, không nhìn thấy khuôn mặt của cô, chỉ thấy được cô và Đại Lận im lặng nhìn nhau một rồi.
Vì thế lúc này, sắc mặt Cao Vãn Ngọc đột nhiên thay đổi, sắc mặt của Trâu Tiểu Hàm cũng thay đổi.
Lòng bàn tay của Trâu Tiểu Hàm toát cả mồ hôi lạnh, may mắn camera chỉ ghi lại được bóng lưng của cô, không có quay được khuôn mặt, bằng không Duệ Triết sẽ nhìn thấy biểu hiện và thái độ của cô lúc đó.
Cô ngồi ở một góc yên tĩnh, hồi hộp nhìn Đằng Duệ Triết đang đi về