Đằng Duệ triết - Tô Đại Lận
Ánh nắng trời thu chiếu lên những con sóng lấp lánh, thật là một vẻ đẹp không vướng bụi trần, du thuyền màu trắng ở trên mặt biển rộng lớn chậm rãi trôi theo dòng nước, gió biển mát lành nhẹ đưa, ánh mặt trời tỏa nắng ấm áp.
Thấy khí trời dần ấm lên, có lẽ khoảng hai mươi mấy độ, Đại Lận liền cởi bỏ áo khoác, lộ ra những đường cong kiều diễm của cơ thể, ngồi trên boong tàu hóng gió. Cô vẫn ngồi ở đó mà ngắm biển, im lặng, đột nhiên lấy kính viễn vọng nhìn về phía xa xa thấy có một hòn đảo, ánh mắt sáng ngời.
Chỉ biết đó là một hòn đảo phủ đầy cây xanh trùng trùng điệp điệp, sáng lạn nhiều màu sắc, một loạt những hàng cây cổ thụ sắp xếp tầng tầng lớp lớp, tán cây dày rậm đang ở trong gió đung đưa. Bờ biển thì cát trắng mịn màng như làn da của một cô gái, đang điểm xuyến bằng những vỏ sò xinh đẹp dưới nắng vàng. Còn có mặt biển xanh mát mê người kia, những ngọn sóng màu trắng thì vỗ về cuốn những cánh hoa vào bãi biển, giống như đã đến được nơi chân trời góc bể.
Cô nhìn những cảnh này, không biết vì sao, tâm tình lại cảm thấy rất tốt.
"Nơi đó đúng là chân trời góc bể." Từ phía sau truyền đến âm thanh trầm thấp dễ nghe của Đằng Duệ Triết, bàn tay hắn đặt lên trên đôi vai của cô, nhìn điểm đen đang ở xa tít ngoài kia, "Đây là một góc của đảo Hải Nam, vô cùng yên tĩnh cùng sạch sẽ. Chúng ta từ đây sẽ đi lên hòn đảo này, ở lại một đêm, sau đó lại đi Sanya chơi."
Hắn khàn khàn nói xong, bàn tay lại tà ác mà sờ tới sờ lui trên người cô, bạc môi gợi một chút cười, ánh mắt thâm thúy.
Vốn dĩ buổi sáng, giữa trưa dùng cơm, hắn đều là an an phận phận, mặc một bộ quần áo thoải mái, hai chân thon dài, cao quý mê người. Hai người ngồi trên mũi tàu, vừa ngắm biển vừa thưởng thức bữa ăn ngon lành, cái gì cũng không nói, chỉ im lặng ngắm cảnh đẹp trên biển.
Nhưng hiện tại, hắn cũng theo cô đi lên boong tàu, một khi ôm cô ngồi trên đùi như vậy, chính là muốn phá bỏ ý định an phận cả ngày nay, không chịu bỏ qua cho cô.
Thân mình Đại Lận vẫn còn chưa hồi phục, liền giữ cái bàn tay hư hỏng của hắn lại, khuôn mặt nhỏ nhắn bị phơi nắng dần hồng hào, con ngươi màu nâu mê muội lại long lanh ánh nước, khẽ mím môi, kháng cự mà nhìn hắn.
Hắn liền cười tà mị, đem cơ thể của cô hướng vào trong lòng mình, ôm thật chặt, cằm dán lên trên cái trán của cô, trìu mến cọ cọ lên đó: "Được rồi, hiện tại buông tha cho em, nhưng buổi tối anh sẽ đòi lại gấp đôi!"
Nhẹ nhàng nói xong, vòm ngực dày rộng hơi hơi rung động, tỏ vẻ hắn đang cười, hơn nữa lại dán môi lên lỗ tai của cô nói thêm một câu: "Tiếp tục tư thế em ở trên anh ở dưới, anh thích em cuồng dã như thế, rất tuyệt!"
Đại Lận nghe vậy trong lòng dao động mạnh, thái dương ứa ra mồ hôi lạnh, tự giác bịt kín lại lỗ tai không muốn nghe hắn nói, bàn tay nhỏ bé dần dần níu nhanh lấy quần áo của hắn.
Nếu không phải bị kê đơn, cô lại như thế nào sẽ......
Cô không muốn nghĩ thêm về vấn đề này nữa, giật giật, ý bảo hắn buông ra.
Nhưng, không nếm qua quả ngọt hắn sẽ không dễ dàng buông tay, bạc môi đang dán sau lỗ tai của cô tỏa ra một hơi thở nóng, nghiêng người cười, nhanh chóng vồ chụp lấy miệng của cô!
Lập tức cô liền cảm giác được điều gì đó không thích hợp, gắt gao bảo vệ khớp hàm, không cho hắn công thành chiếm đất!
Nhưng mà cô nằm ở trong lòng hắn không cử động được gì, bị ôm quá chặt chẽ, một bên ngực đầy đặn còn nằm trọn vẹn trong lòng bàn tay to lớn của hắn, bữa bãi đè, ép, xoa nắn. Đôi môi vừa hé mở, dễ dàng bị hắn tấn công xông vào, đầu lưỡi đinh hương nhỏ bé của cô không có chỗ nào để trốn, nhanh chóng bị hắn kiếm tìm quấn lấy.
Hắn hung hăng ôm lấy cô, trên khuôn mặt tuấn tú không hề cười tà mị, mà là thực bá đạo cùng cuồng dã hôn, tham lam hút dòng mật ngọt tốt đẹp từ cái miệng thơm tho của cô, hạ vật cứng rắn của hắn ở phía dưới âm thầm bừng bừng phấn chấn.
Sau khi trở thành người phụ nữ của hắn, trên người cô trừ bỏ hình dáng của một cô gái hồn nhiên, còn có một loại hơi thở của một người phụ nữ có độc dược quyến rũ đê mê, ôm lấy đến mềm nhũn, cơ thể cô lại mềm mại như không xương.
Đằng Duệ Triết vốn dĩ là muốn đợi đến buổi tối mới lại ăn cô, nhưng hiện tại, cô chính là một cô gái có thể khơi gợi ham muốn du͙ƈ vọиɠ mãnh liệt của đàn ông, vừa mang dáng vẻ của một thiếu nữ hồn nhiên non mịn, lại mang theo một cơ thể đầy mẫn cảm gợϊ ɖụƈ sau khi bị đàn ông yêu qua, nhất là có lúc cô còn nhiệt tình đáp lại tình ý nồng nàn của hắn, ngồi trên người hắn, mái tóc buông dài tung bay, bộ áo quần trên người thì cứ phập phồng lên xuống theo hơi thở, giống một con nai tơ...Sau đó hắn một phen dùng sức cử động cố ý nâng lên vật cứng rắn nam tính bên dưới đũng quần, khiến cho hai cánh mông trắng noãn của cô bắt đầu chịu không được mà run rẩy, nhanh chóng chuyển phiếm hồng, cảm giác dục tiên dục tử tê dại, vì thế hắn lại nhịn không được mà dùng tay hạ xuống hai lực đạo, in lên cánh mông đang phiếm hồng hai dấu bàn tay, làm cho cô thét chói tai......
Giờ phút này, nơi đó có lẽ còn in lại dấu ấn bàn tay của hắn, màu hồng phấn, làm cho hắn mỗi khi nhớ đến, ở trong bụng giống như có một ngọn lửa bùng cháy, tự hỏi có phải du͙ƈ vọиɠ mãnh liệt đã bao trùm lấy lý trí của hắn hay không,
Hắn không nghĩ tới, cô so với trong tưởng tượng của hắn còn muốn ngọt đến mê người như thế, quả thật là điểm yếu chết người của hắn, đêm qua không những khiến hắn phải dùng đến một tốc độ thật nhanh thật mạnh, còn khiến vật cứng nam tính của hắn ngày càng to lớn cứng rắn như bị một lực đạo mạnh mẽ hút vào bên trong mà đâm xuyên qua cơ thể của cô, thiếu chút nữa muốn lấy mạng của hắn......
"Không...không..." Âm thanh phát ra từ cổ họng yếu đuối đến bất lực, cô gái xinh đẹp ở dưới thân hắn trốn không thoát, chỉ có thể níu lấy áo len của hắn mà buồn kêu, cái miệng nhỏ nhắn vẫn đang bị hắn hôn trọn lấy.
Hắn nhấc lên cơ thể của cô đang bị trượt xuống phía dưới chân, bàn tay to lớn hướng cánh mông tròn trịa của cô mà chụp lấy, dư quang khóe mắt liếc nhìn nơi này yên tĩnh, khóe môi tà ác nhếch lên một nụ cười.
Không biết cảm giác ở nơi này làm "chuyện ấy" từ đây cho đến lúc trời tối sẽ như thế nào? Không vào trong phòng, ngay tại trên boong tàu này, dưới ánh mặt trời ấm áp, trên mặt biển xanh thẳm bao la hùng vĩ, lần lượt để cho hắn được ăn no, lần lượt để cho hắn làm cô dễ chịu, hưởng thụ cơn hoan ái tuyệt vời này......Nhưng có lẽ sau đó, tiểu Đại Đại không chừng muốn nhảy xuống biển quá, vì vừa thẹn lại vừa giận.
Ha ha. Hắn cười rộ lên, tuấn mỹ phi phàm, đem hai chân của cô gái nhỏ bé đang cố gắng giãy dụa khóa ngồi trên người của hắn, mở miệng chọc ghẹo khen cô ngoan ngoan.
Bảo bối thật đúng là ngoan, chỉ có mặc mỗi áo ngủ, áo khoác đều đã cởi bỏ lúc nãy, để hắn khỏi mất công lại xé bỏ những thứ ràng buộc trên người cô.
Hắn đưa tay luồn với vào trong váy ngủ, quả nhiên đụng chạm đến cặp đùi thon gọn trơn mịn, cũng vuốt ve bên ngoài cái qυầи ɭóŧ, cười thầm một tiếng.
Đối với hắn mà nói, cởi cái qυầи ɭóŧ nhỏ bé này thực sự rất đơn giản, một phen liền xé rách toạc, chủ yếu là hắn muốn tiểu Đại Đại phải phối hợp với hắn mới được, cởi bỏ những khúc mắc ở trong lòng mình, hoàn toàn phóng thích những tình cảm nống nàn đầy kíƈɦ ŧìиɦ trong cơ thể của cô, cùng hắn hoan ca da thịt kết hợp......
Đôi mắt trong veo như nước của Đại Lận thì trừng mắt nhìn hắn, bờ môi đỏ đã bị sưng do hôn, nắm chặt lấy bàn tay hư đốn của hắn đang tàn sát bữa bãi trên cơ thể cô. Không thể tưởng tượng được người đàn ông này lớn lên lại không đàng hoàng chút nào, hành vi lại hư hỏng như thế!
Trên du thuyền này cũng không phải chỉ có hai bọn họ, còn có thuyền trưởng đang ở đây chứ đâu! Phòng thuyền trưởng điều khiển lái tàu thì đang đối mặt với bên này, chỉ cần nhấc đầu lên là có thể thấy được! Cô không thể cứ như thế bị hắn cởi bỏ hết quần áo, tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ trước mặt người khác được!
"Ngoan ngoãn, sẽ không để cho em trần như nhộng." Hắn dịu dàng cười rộ lên, ánh mắt có vẻ tà ác, lại mang theo sắc bén: "Ai dám chiếm tiện nghi của em, anh chọc mù hai mắt kẻ đó!"
Vừa nói xong, hắn ôm eo của cô nâng cao lên một chút, bàn tay luồn thẳng vào trong váy ngủ, "Roẹt" một tiếng, qυầи ɭóŧ của cô đã bị hắn xé bỏ.
Đại Lận bị hành động này dọa cho sợ, cơ thể run mạnh lên, hai tay giữ lấy người hắn không chịu thả, "Không cần như vậy!" Nhưng chưa kịp nói xong, người đàn ông đã sớm mở khóa kéo đũng quần từ khi nào, bên môi nở một nụ cười tà mị, ôm cô nhấn mạnh xuống một cái!
Đôi mắt trong veo của cô trợn to, ngửa mặt hướng lên trên phát ra một tiếng kêu lớn "A!", ngón trỏ bấu víu muốn xé hư áo len của hẳn!
Hắn không có cởi bỏ váy ngủ của cô, cũng không để cảnh xuân của cô bị phơi bày dưới ánh sáng mặt trời, người ở bên ngoài nhìn vào chỉ thấy hai người là đang ôm ấp nhau, quần áo vẫn còn đầy đủ. Nhưng sẽ không ai nhận ra hắn đang từng chút từng chút một nhập tiến vào bên trong thân thể của cô, phá hư cơ thể cô chạm đến cực điểm!
Cô nhìn thấy phòng điều khiển, muốn kêu lên mà không dám kêu, cắn răng nuốt lấy thanh âm, nhìn từ góc độ bên này có thể thấy rõ phòng thuyền trưởng đang ở trước mặt.
Trời ơi, để cho cô trực tiếp nhảy xuống biển luôn đi. Cô như thế nào lại có thể ở trong một tư thế mờ ám làm "chuyện ấy" trước mặt người khác như lúc này được, khu vực non mềm thầm kín của cô bị trướng căng lên chặt chẽ, cùng hắn gắt gao nhập hai làm một......
Người đàn ông này vậy mà vẫn không chịu buông tha cho cô, trong ánh mắt tà ác mang ý cười dâʍ đãиɠ, nâng lên chân trái, nửa dưới cơ thể cử động một cái, làm cho hai người đang dán dính lấy nhau càng thêm kín kẽ không một chỗ hở.
Cô vừa thống khổ lại vừa thoải mái "Ưm" một tiếng, cắn nhanh lấy đôi môi, trên khuôn mặt nhỏ nhắn đã ửng hồng hai má, níu chặt lấy hắn, đôi mắt xinh đẹp long lanh nhìn hắn cầu xin. Đừng lại xâm nhập vào nữa, sâu quá, cô chịu không nổi.
Khuôn mặt tuấn tú điển trai của hắn đang say đắm cảm giác đê mê này, đưa bờ môi hư hỏng lại gần hôn lấy cô, ôm cô chậm rãi đứng dậy.
Vì thế, thân thể hai người đã dính với nhau từ trước nay lại càng chặt chẽ hơn, thẳng đứng lên đâm thẳng vào cô......
Hắn dường như không có việc gì cứ thế đặt chân trên bậc thang đi xuống lầu, mỗi bước đi là một lần nâng đùi, đều khiến cô nghẹn đỏ cả mặt phải cắn chặt răng lại, móng tay cứ thế mà bấu víu lên da thịt trên vai hắn. Ấy thế mà trong mắt của người ngoài nhìn vào, chính là chỉ nhìn thấy hắn đang ôm cô gái bảo bối của mình bước xuống cầu thang, tất cả đều rất bình thường.
Thật vất vả khi đi từ boong tàu xuống dưới, mặc dù chỉ ngắn ngủi vài chục bước, lại giống như đẩy cô vào giữa ranh giới của thiên đường và địa ngục, trên trán đã lấm tấm đầy mồ hôi.
Làm sao bây giờ? Cô không thể phát ra âm thanh được, nhưng cô cũng chịu không nổi, hơn nữa lại quá xấu hổ cùng giận dữ.
Hắn lúc này ôm cô đứng lại một lúc, có vẻ hắn cũng vậy, cũng chịu không nổi, đang cố gắng điều hòa hô hấp, khuôn mặt hắn nghiễm nhiên nhiễm một tầng sắc đỏ.
"Đằng thiếu gia, thuyền nửa giờ nửa sẽ cập bờ, ngài nên chuẩn bị một chút." Thuyền trưởng từ trong phòng điều khiển ló đầu ra một cái, nghĩ là Đại Lận đang làm nũng, muốn Đằng thiếu gia ôm cô trở về khoang thuyền.
"Tốt." Đằng Duệ Triết nặng nề lên tiếng, hạ thấp cánh tay phải, làm cho Đại Lận không nuốt trọn lấy hắn nữa mà rút ra một chút, bàn tay trái lại vòng qua ngực của cô, ôm lấy cô.
Mồ hôi trên trán Đại Lận đã chảy thành giọt, "Không!" một tiếng, khó chịu nhìn hắn. Không cần lại tra tấn cô như vậy, mau một nhanh một chút giải cứu cô, cứu cô đi.
Ánh mắt cầu xin của cô long lanh vài giọt lệ, đôi môi căng mọng thì run run, hình ảnh này trong phút chốc thật mê đắm lòng người.
Đằng Duệ Triết nhìn bộ dạng nhỏ nhắn đê mê đó, trong lòng rất sảng khoái thõa mãn, thiếu chút nữa thì thất thủ, nhanh chóng ôm chặt lấy cô, đi như bay về phía trước.
Chỉ mất bốn năm bước chân, xoay người đi gần đến trước cửa của khoang thuyền, hắn rốt cuộc cũng đem Đại Lận đè ép lên vách tường bằng đá bên cạnh cửa, vội vội vàng vàng nâng lên hai chân của cô, ra sức dùng sức, đột ngột bùng nổ cử động.
Khuôn mặt Đại Lận lúc này quả thật đã hồng lắm rồi, đôi mắt đẹp ngẩng nhìn lên rồi lại nhắm xuống, cuối cùng cũng có thể kêu ra những tiếng ngâm nga "ưʍ...a...a...", làm cho người đàn ông càng dồn sức lực hô phong hoán vũ trên cơ thể cô.
Một lát, âm thanh tiếng giày da của thuyền trưởng gõ lên mặt sàn không đúng lúc lại vang đến đây, cộp cộp, cộp cộp, càng ngày càng gần, hơn nữa lại còn tiếng lầm bầm lầu bầu:
"Quên nói với Đằng thiếu gia, đêm nay có bão, chắc phải đổi thời gian cập bờ..."
Đằng Duệ Triết đang ở thời điểm thăng hoa, du͙ƈ vọиɠ đang sa vào lưới tình tốt đẹp của Đại Lận, chợt nghe thấy tiếng động này, vội vàng vươn cánh tay