Đằng Duệ Triết - Tô Đại Lận
Trâu Tiểu Hàm trước kia đã đến Sanya, cho nên đối với những danh lam thắng cảnh ở nơi này không lấy làm xa lạ, đặt phòng tốt nhất ở khu vực resort Sanya, lập tức lên lịch trình đi tham quan cho mọi người.
Ngày đầu tiên sẽ ở resort nghỉ ngơi tắm suối nước nóng, chạng vạng sẽ đi con đường dài trải đầy hàng cây cổ thụ xanh um ngắm hoàng hôn, buổi tối sẽ đi xung quanh nơi đây dạo chơi một chút, mua một vài món quà lưu niệm có giá trị. Ngày hôm sau sẽ đi Ngô Chi Châu xem rùa biển, được mệnh danh là hòn đảo ngọc ở nơi đây, thường được lựa chọn để tổ chức các cuộc thi sắc đẹp trong nước, rồi mua vé xem show biểu diễn trên mặt nước.
Sau đó sẽ đi tham quan tượng Quan âm dát vàng nạm ngọc ở chùa trên núi Nam Sơn Tự, tượng Quan âm ở đây là rất nổi tiếng trong giới Phật giáo, giá trị hơn một triệu nhân dân tệ, trong chùa còn có hạt xá lợi phật. Nam Sơn Tự là một ngôi chùa hướng nhìn ra biển, rất đẹp. Tượng Quan âm ở trên biển to thật là to, rất đáng đến đây để tham quan.
Nói vậy cũng đủ biết Tiểu Hàm hiểu rõ mấy vị phụ huynh rất thích đến những nơi này, ăn cơm chùa, vái lạy tượng Quan âm, như những vị du khách khác, bỏ đi vẻ đạo mạo nghiêm trang của ngày thường, thả mình vào thiên nhiên, tâm tình hoàn toàn buông lỏng. Hơn nữa cô còn cố ý chuẩn bị giày thể thao cho bọn họ để dễ dàng di chuyển đi đường núi đi đưởng biển mà không bị đau chân.
Mẹ của Đằng Duệ Triết, Đằng mẫu rất thích sự quan tâm chăm sóc này của cô, lúc ngâm mình tắm suối nước nóng ở resort, vẫn luôn vui vẻ cười ha ha nói chuyện, đề tài xoay quanh những danh lam thắng cảnh cùng các điển tích trên đảo, vui vẻ trò chuyện không thôi.
Phu nhân bí thư thì ở một bên nhìn, khuôn mặt dịu dàng, đoan trang hào phóng, trong lòng thực thả lỏng, nghĩ rằng lần này đi du lịch ở Sanya cuối cùng cũng đã thực hiện rồi.
Thật ra Trâu gia của bà không cần thiết phải đi lấy lòng Đằng gia, nhiều năm giao tình như vậy, chuyện đi lấy lòng chỉ là hình thức mà thôi, nhưng nếu có thể khiến cho vợ chồng Đằng gia vui vẻ thoải mái, Tiểu Hàm sau này về Đằng gia mới có ngày lành, có bố mẹ chồng làm chỗ dựa vững chắc.
Cũng may con gái bà thông minh xinh đẹp, rất biết cách lấy lòng khiến cho bố mẹ chồng vui vẻ, làm cho bà trong lòng nhẹ nhõm đỡ gánh lo rất nhiều.
"Tiểu Hàm, Duệ Triết gần đây bận cái gì vậy? Không thấy người ở công ty, di động gọi thì luôn tắt máy." Hai nhà ngâm suối nước nóng xong ngồi trong đại sảnh ăn cơm, Trâu bí thư mở miệng nói, tâm tình vô cùng thả lỏng, thật sự mang tâm lý nghỉ ngơi của một người khách du lịch.
Hiện tại ông muốn tìm Duệ Triết, tất nhiên phải hỏi con gái của mình, vui tươi hớn hở.
"Ba, chuyện đầu tư kinh doanh thật sự bận rộn không khi nào giải quyết xong việc, ba xem khách sạn đầu tư bên Sanya này đang khởi công, ở bốn vịnh đều có bốn cái, nhiêu đó cũng đủ khiến anh ấy bận rộn rồi." Trâu Tiểu Hàm ngọt ngào cười nói, bỏ thêm một ít tương ớt lên dĩa thịt bò rừng của ba mình, nói đỡ cho Đằng Duệ Triết, "Ba, trái đất có hình tròn, nếu ta kiên trì đi, nhất định sẽ gặp Duệ Triết ở một nơi nào đó, đây là duyên phận, ba có tin không?"
Đôi mắt Tiểu Hàm lấp lánh ánh cười như nửa vầng trăng, trên khuôn mặt không có một chút ưu buồn nào, luôn luôn xinh đẹp ngọt ngào như vậy.
Trâu bí thư nhìn, cũng thấy yên lòng, thích thú hưởng thụ món thịt bò ngon lành, cười với Đằng phụ Đằng mẫu đang ngồi ở phía đối diện: "Con bé nhà tôi theo mọi người học tập, cũng biết được trái đất có hình cầu."
"Ba!" Trâu Tiểu Hàm hờn dỗi kêu một tiếng, bị ba mình chọc nên xấu hổ lại thẹn thùng, đúng là con gái rượu của Trâu bí thư. Đằng phụ Đằng mẫu cùng phu nhân bí thư cũng cười rộ lên theo, không khí vô cùng vui vẻ, khung cảnh gia đình thật hòa thuận êm ấm.
Buổi chiều, năm người xuất phát đi ngọn hải đăng trên biển ngắm cảnh, cùng dạo quanh con đường trải dài hai hàng cây cổ thụ ở hai bên, cũng gọi hướng dẫn viên du lịch đi theo thuyết minh cho mọi người hiểu thêm những địa điểm du lịch, cởi giày đi trên bờ cát trắng.
Bờ cát rất dài, mênh mông vô bờ, toàn bộ đắm chìm trong ánh nắng chiều của hoàng hôn, giống như tiên cảnh, bên cạnh là một loạt những hàng cây cổ thụ rì rào đón gió, giống như các cô gái đang khiêu vũ, thướt tha chuyển động, màu trắng của sóng biển thì nhẹ nhàng vỗ về lên bờ cát, tầm nhìn phía trước mặt thật rộng lớn, khiến cho hai mắt của du khách sáng ngời, lãng mạn vô cùng.
Trâu Tiểu Hàm nhìn, không khỏi thầm trách Đằng Duệ Triết không có đi cùng, bỏ lỡ khung cảnh xinh đẹp động lòng người của nơi này. Nếu bọn họ nắm tay vai kề vai đi ở nơi đây thì còn gì hạnh phúc bằng! Nếu bọn họ có thể ngồi trên bờ cát, dựa vào nhau mà ngắm hoàng hôn, đúng là còn thõa mãn hơn cả việc có được cả thế giới!
Mà ở phía trước cách đó không xa, Đằng Duệ Triết cùng Đại Lận đang đi ở trên bờ cát, hai người đang nắm tay nhau, chìm đắm trong ánh nắng chiều của hoàng hôn. Bọn họ đang ngắm biển, khuôn mặt bị chiếu rọi hồng hồng, tóc bị gió biển thổi bay lất phất, chìm đắm trong khoảnh khắc hạnh phúc này.
Đại Lận cảm thấy cảnh sắc ở đây thật là đẹp, tuyệt vời đến tận cùng, nhưng điều khiến cho cô sầu não, lại chính là người đàn ông đang nắm tay đứng bên cạnh cô đây!
Hắn khiến cho cô ấm áp, khiến cho cô kíƈɦ ŧìиɦ cháy bỏng, đồng thời cũng khiến cho cô khủng hoảng lo lắng. Cô cảm thấy tất cả những điều này đến quá nhanh, giống như một giây trước là bi thương, một giây ngay sau đó chính là hạnh phúc.
Mọi chuyện xảy ra quá nhanh, khiến cô cảm giác như mình đang nằm mơ, vẫn đang ở trong giấc mộng hão huyền, cô nghỉ rằng cô đuổi theo hắn chạy đã nhiều năm như thế, cũng đã phải trả một cái giá rất đắt, như thế nào lại có thể khiến cho hắn lập tức quay đầu?
Con người ta thường là vậy, khi đạt được thứ mà bản thân mình không chiếm được, sẽ cảm thấy điều này không phải là sự thật.
Đằng Duệ Triết dịu dàng ôn nhu rất không thật, con người quyến rũ mê người như hắn thường tỏa ra ánh hào quang lấp lánh ở một thế giới trên cao, luôn bị ánh mắt của mọi người theo dõi cùng truy đuổi. Cô nhìn lên hắn, có lúc ngẩng đầu muốn đau nhức cả cần cổ, đột nhiên cảm thấy hắn vẫn cách xa cô như thế, càng ngày càng xa, giống như ánh nắng phía chân trời vậy. Luôn xoay quanh hắn mà di chuyển, được hắn chiếu rọi ấm áp cõi lòng, một khi hướng gần đến hắn, chính là bị thiêu rụi thành tro tàn, cứ thế theo gió bay xa.
"Duệ Triết, hoàng hôn thật là đẹp." Cô tựa đầu nhẹ nhàng lên vai của hắn, mở miệng dịu dàng cười khẽ, lại mang theo vẻ thản nhiên ưu thương cùng cô đơn. Ánh sáng mặt trời ở trên cao kia, chỉ có giây phút lặn chìm ở phía tây của bầu trời mới có thể chiết xạ thứ ánh sáng đầy màu sắc ôn nhu như thế, làm cho người ta có thể tới gần, nhưng ngày tiếp theo, nó sẽ lại sừng sững mà dâng cao, làm tiêu điểm trong con mắt của mọi người trên thế gian này.
Thật sự là rất giống hắn, chỉ có ban đêm, cô mới có thể hoàn toàn có được hắn, cùng hắn gắn bó như răng và môi, tình chàng ý thiếp. Sau đó qua hôm sau, hắn lại lóng lánh tỏa ánh hào quang, cùng khí chất hơn người của mình, bị rất nhiều cô gái theo đuổi bên người, cao cao tại thượng.
Mà cô, còn chưa từng tự đứng lên, cái gì cũng không có.
"Đại Lận, có phải em đang cảm thấy đây là khoảnh khắc đẹp mà buồn nhất trong ngày hay không?" Đằng Duệ Triết ôm lấy cô, ngồi ở trên bờ cát, nhẹ nhàng siết lấy cô, khuôn mặt đắm chìm trong ánh hoàng hôn cùng mặt biển phía trước đỏ rực: "Nó thật ra cũng không phải là bi thương, bởi vì hôm nay mọi chuyện đã kết thúc viên mãn, ngày mai sẽ lại là một ngày mới tốt đẹp, không có bão tố. Em phải tin tưởng, chỉ khi em tin tưởng, mọi chuyện tốt đẹp mới mở ra ở trước mắt."
Hắn chậm rãi ôm chặt lấy cô, tiếng nói trầm thấp mà khàn khàn, ánh mắt sâu thẳm, cùng cô ngắm hoàng hôn.
Đại Lận nằm trong lòng ngực ấm áp của hắn, thân thể bị gió đêm thổi lạnh dần dần ấm lên, tâm tình cũng ấm dần theo, đem mặt dán tại hõm vai của hắn. Bọn họ cứ vậy im lặng ngồi, nhìn ánh mặt trời đỏ rực phía xa, hoàn thành nguyện vọng ngắm ánh hoàng hôn trên biển của Đại Lận.
Một khoảng khắc đó, thế giới này thật im lặng, bên cạnh cô chỉ có hắn, trong tai cũng chỉ nghe thấy âm thanh dễ nghe của hắn.
Đại Lận cái gì cũng không muốn tiếp tục suy nghĩ, chỉ là cùng hắn lẳng lặng ôm nhau, ôm hắn mà nghĩ rằng đây là người đàn ông của đời mình, là người chồng yêu dấu của mình.
Mà ở bên này, Trâu Tiểu Hàm cùng hai cặp vợ chồng đang lững thững dạo chơi trên bờ cát, bị gió thổi tung cuồn cuộn ống quần, lộ ra đôi chân trắng noãn cùng gót ngọc của cô, mái tóc mềm mại bị thổi tung cả lên, tỏa hương thơm trong gió, hình ảnh rất đẹp mắt.
Cô vừa đi một bên nghe các vị phụ huynh nói chuyện với nhau, vừa chụp cảnh đẹp của hoàng hôn ở trên biển, bên môi luôn để lộ nụ cười vui vẻ. Tiếng cười khanh khách, giống như âm thanh của chuông gió leng keng kêu.
"Ba, mẹ, chúng ta chụp ảnh đi!" Mắt thấy mặt trời sắp trầm mình xuống biển, bờ cát trắng phía trước lại trải dài không thấy điểm cuối, quay đến quay đi cũng đều là khách du lịch, không có Duệ Triết làm bạn, Tiểu Hàm không muốn tiếp tục đi về phía trước, ý bảo các vị phụ huynh dừng chân cùng nhau chụp ảnh, chụp cảnh một nhà vui vẻ ở nơi đây.
Giờ phút này đối với cô mà nói, không có Duệ Triết bên cạnh, cùng hai cặp cha mẹ đi du lịch cùng nhau chính là hạnh phúc nhất. Cô ở cùng bọn họ suốt ngày đều vui vẻ, trong lòng phần nào nguôi ngoai cảm giác bị Duệ Triết đối xử lạnh lùng, như vậy cũng đã thõa mãn rồi.
"Muốn chụp cả nhà, ba và mẹ kề sát nhau một chút, cười một cái nào!"
Tiếng chụp màn hình kêu "trập" một tiếng, lưu lại khoảnh khắc khuôn mặt của Đằng phụ cùng Trâu bí thư đang tươi cười, cùng Đằng mẫu và phu nhân bí thư đang vui vẻ, hai cặp ông bà thông gia đang vui mừng nở nụ cười tươi rói, trong mắt đều lấp đầy sự yêu thương đối với Trâu Tiểu Hàm. Mà phía sau bọn họ, còn lại là những vị khách du lịch đang lui tới trên bờ biển mênh mông cát trắng, bóng dáng của Đằng Duệ Triết đang ôm lấy Đại Lận ngồi trên bờ cát lại ẩn hiện phía sau đám người đó, nho nhỏ một chút, đều bị ảnh chụp ghi lại.
Nhưng Trâu Tiểu hàm cùng bọn họ không có phát hiện ra Đại Lận, mà là tìm du khách nhờ giúp đỡ địa điểm in ảnh gia đình, không tiếp tục đi dạo trên biển nữa, trong lòng tràn ngập vui mừng quay lại, trở về resort Sanya nghỉ ngơi.
Sau khi về phòng, phu nhân bí thư phát hiện con gái có chút buồn bực không vui, hỏi con gái có phải là do Duệ Triết làm con buồn hay không?
Tiểu Hàm không có trả lời, đem máy ảnh thả xuống ghế, nói phải đi tắm rửa, khuôn mặt cười dần dần hiện lên vẻ u ám.
Khoảng thời gian trước, Duệ Triết không phải đối xử rất tốt với cô sao? Như thế nào lại lập tức thay đổi, hai ba hôm nay đã không thấy bóng dáng đâu cả? Hôm nay đi dạo, cảm thấy mình chẳng khác gì một quả phụ, rõ ràng ở bên ngoài mình danh chính ngôn thuận là Đằng thiếu phu nhân, lại muốn đi đến nơi lãng mạn đó để cho mấy cặp đôi yêu nhau kíƈɦ ŧɦíƈɦ tâm trạng buồn bực! Cô đem cái thảm chùi chân trong phòng tắm mà tưởng tượng thành đứa con gái vô liêm sỉ đang mê hoặc Duệ Triết, dẫm mạnh lên đó, trong lòng tự nhiên dâng lên một trận hờn dỗi, tức giận!
Đứa con gái vô liêm sỉ đó tốt nhất không nên là Tô Đại Lận, bằng không cô sẽ có cảm giác ăn phải ruồi bọ, vô cùng ghê tởm!
Phu nhân bí thư thì đang ngồi ở trên sô pha xem ảnh mà con gái chụp được, nhìn ngắm những bức ảnh chụp hai gia đình, cùng với ảnh chụp của chính mình. Không phải Lam Phượng Nghi bị tự kỷ, mà là trong số các bị phu nhân vợ quan lớn, mọi người đều khen bà là xinh đẹp nhất, là người phụ nữ trẻ trung và duyên dáng.
Nhan sắc của bà quả thật là tươi trẻ xinh đẹp, nói đúng hơn là bảo dưỡng da dẻ vô cùng tốt, dáng người cũng thon thả, là một người đàn bà đẹp lại quyến rũ.
Về phần chồng của mình là lão Trâu cùng Đằng phụ thì càng không cần phải bàn cãi, tướng mạo của hai người đều đạo mạo, tuấn tú lịch sự, thân phận cao quý. Đằng phu nhân thì là một người phụ nữ mềm mại, khi còn trẻ là một đại tiểu thư sống an nhàn suиɠ sướиɠ, được học hành đàng hoàng đến nơi đến chốn, sau khi giải phóng nhà mẹ của bà làm quan to, chính phủ cung cấp cho ba của Đằng phu nhân một chiếc xe cùng tài xế, anh chị em trong nhà không bao giờ thiếu đồ ăn, thế nên Đằng phu nhân mới mang một chút yếu đuối, lại mang một chút khí chất dũng cảm, rất có chiều sâu nội tâm.
Vậy nên khi so sánh với Đằng phu nhân, Lam Phượng Nghi ở trong ảnh chụp vẫn xinh đẹp hơn nhiều, liếc mắt nhìn lại một cái, liền khen da dẻ mình vẫn căng mịn, trẻ trung hơn. Không chừng còn trẻ hơn so với tuổi, cũng dư sức để đi thi hoa hậu quý bà.
"Ối, đây là ai?" Lam Phượng Nghi đang vui vẻ xem ảnh, bỗng giật mình nhìn tấm ảnh chụp chung hai gia đình, có bóng dáng hai người ở phía sau đang ôm nhau, trông thật quen mắt, một bên khuôn mặt của chàng trai này mới nhìn qua thật giống với Đằng Duệ Triết.
Bà vội vàng phóng to bức ảnh, kêu con gái lại đây xem.
Trâu Tiểu Hàm đang cẩn thận cuốn mái tóc của mình trên đầu, trên mặt đang đắp mặt nạ, đang tính dưỡng gót chân, nghe tiếng mẹ gọi liền liếc mắt nhìn một cái, sắc mặt biến đổi rõ ràng!
"Hàm! Đây là Duệ Triết phải không? Khoảng cách xa quá, phóng to cũng không nhìn rõ mặt..." Phu nhân bí thư mơ hồ hỏi.
Trâu Tiểu Hàm cầm lấy máy ảnh bấm bấm xem xem, đột nhiên giật bỏ lớp mặt nạ đắp trên mặt, tháo bung mái tóc của mình xuống, bay nhanh vào phòng vệ sinh rồi lại nhanh chóng thay quần áo, vội vàng chạy về phía ngoài cửa: "Mẹ, chúng ta phải quay lại nơi đó, không chừng còn có thể bắt gặp lại bọn họ! Mẹ không nhận ra sao? Người con gái trong lòng Duệ Triết chắc chắn là Tô Đại Lận, bọn họ cũng đến Sanya!"
Phu nhân bí thư bị câu này dọa cho hết