Đằng Duệ Triết
Đằng Duệ Triết thấy bóng dáng kia chợt lướt qua, cảm thấy có vẻ giống với Đại Lận, nhíu mày, vội vàng đứng lên, nhưng bàn tay hắn lại bị Trâu Tiểu Hàm nắm chặt, không chịu buông ra.
Miệng của Tiểu Hàm bị nhét đường ống súc ruột vào, bác sĩ đang luồn đường ống vào cơ thể cô, khiến cho ngực của cô phập phồng dữ dội, thiếu chút nữa muốn nôn ra.
Vì thế cô càng nắm chặt tay Đằng Duệ Triết hơn, khuôn mặt dần biến đổi khó chịu, nôn ọe một tiếng...
"Đằng thái thái, muốn nôn phải không?" Bác sĩ bên cạnh vội vàng đi lấy cái chậu nôn, để Trâu Tiểu Hàm nôn vào đây.
Đằng Duệ Triết thấy Trâu Tiểu Hàm khó chịu như vậy, lại nắm chặt tay hắn không chịu thả ra, cuối cùng nghiêng người bắt đầu nôn ra cái chậu, hắn xoay qua nhìn nhìn, chân mày dựng đứng, rút bàn tay đang bị nắm chặt ra khỏi tay cô.
"Cô đến giúp cô ấy." Hắn bảo cô y tá bên cạnh lại đây, còn mình thì đuổi theo chạy ra bên ngoài.
Chỉ thấy trên hành lang dài, bóng dáng kia đang thấp thoáng biến mất ở chỗ rẽ, hắn chỉ kịp nhìn thấy đuôi ngựa đung đưa phía sau.
"Đại Lận?" Hắn chạy vài bước đuổi theo, lại phát hiện bóng dáng kia đã biến mất đâu rồi, mới đó mà đi thật là nhanh!
Hắn không dám khẳng định một trăm phần trăm đó là Đại Lận, bởi vì cô gái vừa rồi đóng cửa quá nhanh, y tá lại chắn trước mặt hắn, che khuất khuôn mặt của cô gái! Hắn chỉ cảm thấy bóng dáng xoay người kia có nét giống Đại Lận!
"Đằng tiên sinh, Đằng thái thái súc ruột xuất hiện biến chứng, không ngừng nôn mửa, hơn nữa nhiệt độ cơ thể vẫn tiếp tục tăng cao, ngài mau trở về trông chừng cô ấy!" Y tá đang đuổi theo về bên này, có vẻ khẩn cấp: "Không có sự đồng ý của ngài, chúng tôi không dám chích thuốc cho Đằng thái thái! Lần này phải chích thuốc, tác dụng rất mạnh..."
"Được, trở về đi." Đằng Duệ Triết không thể không xoay người, một lần nữa trở về phòng cấp cứu.
Lúc này Đại Lận mới từ trong phòng của Khoa tim mạch bước ra, nhìn thấy bóng dáng hắn rời đi, cô xoay người tiếp tục đi về phía trước.
Cô không có đến Khoa tiêu hóa, trực tiếp đi xuống lầu, lên xe buýt trở về.
Lúc ngồi trên xe, cô nhìn cảnh vật quen thuộc ở nơi đây, nhớ tới cô của những ngày tháng của ba năm trước, không một chút kiêng dè nào mà chạy theo hắn đến công ty. Lúc đó cô đường đường chính chính, thích hắn thì phải chạy theo, đeo bám, không sợ ai nói ra nói vào, nghĩ như thế nào thì làm như thế đó.
Mà hiện tại, cô là người không được để cho người khác nhận ra mình, mãi mãi trốn tránh, không có cách nào ngẩng cao đầu mà đi.
Cô nhẹ nhàng cười, tựa trán lên cửa sổ xe buýt, từ tầng hai của xe nhìn ra thế giới bên ngoài, nhìn thấy tòa nhà cao tầng bên kia là công ty của hắn, chân mày khẽ giật.
Tình yêu thay đổi bất ngờ giống như ly cà phê có đường, nhưng mà cô biết, ly cà phê của cô chưa từng được bỏ thêm đường vào, mãi mãi là một vị đắng, bởi vì giữa bọn họ chưa từng có tình yêu, cái gì cũng không tính.
Cô nhắm mắt lại, không hề nhìn ngắm cảnh vật khiến bản thân mình thêm sầu não, ngồi dưới ánh mặt trời, ngủ một giấc vừa đủ ở trên xe. Lúc tỉnh lại, xe cũng gần đến trạm, loa phát thanh đang thông báo hành khách chuẩn bị xuống xe.
Cô mở to mắt nhìn về khu chợ ở bên cạnh, vừa bước xuống xe liền đi thẳng vào trong chợ, mua xương sườn, rong biển cùng củ cải, mua nguyên liệu để nấu canh.
Hơn mười phút sau, cô xách mấy túi đồ từ chợ rau đi ra, thế nhưng lại đụng phải người hàng xóm Trương Xuân Hỉ cũng đến đây mua đồ ăn, Trương Xuân Hỉ liếc mắt nhìn cô một cái, nói Tô tiểu thư hôm nay đi chợ mua thật nhiều đồ, dì đạp xe đến đây, sẽ cho cô đi nhờ trở về. Trên mặt cười tủm tỉm.
Đại Lận trốn bà ấy còn không kịp, nói nhanh "Không cần", thà xách đồ nặng muốn gãy cả tay, cũng không muốn dính dáng gì đến Trương Xuân Hỉ.
Cô bước nhanh đi ra khỏi chợ, đi dọc trên vỉa hè, gọi điện nói Cổ Dư đến chở cô. Thực ra nơi này cách chỗ ở của cô có vài bước chân, nhưng trên tay cô túi to túi nhỏ, cô lại bị đau dạ dày, không xách được nhiều đồ nặng như vậy.
Mà sau khi cô đi rồi, nụ cười trên mặt Trương Xuân Hỉ cũng biến mất, mắng cô một tiếng, xì một tiếng khinh bỉ, đạp xe đi về phía chợ.
Họ Tô kia là cái đinh rỉ gì, mới có mười mấy tuổi, lại dám đấu với bà đây! Trương Xuân Hỉ này chính là họ hàng với chủ nhà, chủ nhà chính là bà chị họ của tao đấy, trước kia sống cùng một khu nhà, vô cùng thân thiết.
Tao đã ở đây từ những năm đầu tiên, căn phòng mà tao đang ở chính là của bà chị họ, rất rẻ. Còn căn phòng của nhà tao thì ở gần đây, sau này để cho con tao ở, hiện đang cho thuê để lấy tiền trả tiền thuê phòng bên này. Căn phòng mười mấy mét vuông cho thuê, có thể chi trả cho tiền thuê căn phòng ba mươi mấy mét vuông bên này.
Mà nơi này, tiền thuê nhà được cái rẻ, chỉ có một cái không tốt, chính là mọi người ở Đại Viện Tử đều xài chung một cái bếp cùng buồng vệ sinh, bực mình muốn chết, nếu không mày nghĩ tao đồng ý khổ cực mà thu hộ tiền điện tiền nước cho cả xóm hả, nếu không tạt nước lên cái loại người từ đâu chui tới đây như mày, tao thật không cam tâm!
Bà ta lại xì một tiếng khinh miệt, tiếp tục đạp xe đi giữa chợ, cùng mấy người bán hàng trả giá, mua hai củ khoai tây, nhất định phải đòi thêm bằng được một củ khoai tây nhỏ, lại còn đòi thành công. Mua cá trích sống, chủ hàng cá giúp bà ta làm cá, vì bà ta sợ sát sinh, không dám gϊếŧ...
---
Đại Lận xách túi xương sườn, củ cải, rong biển cùng rau đi ra, cánh tay thiếu chút nữa muốn gãy, vừa mỏi lại vừa đau, vì vậy nên cô thả mấy cái túi xuống đất, ngồi nghỉ ngơi ở ven đường.
Ánh mặt trời mùa thu ấm áp chiếu lên người, nhưng cô lại cảm thấy lạnh, ngạc nhiên nhìn hàng cây hai bên đường đã dần chuyển qua màu vàng, xem ra mùa thu đến nên hàng cây cũng đã thay màu áo hoàng kim, trở thành một màu hoàng kim không có thật.
Đều là con người, tại sao lại muốn phân chia thành giàu nghèo, sang hèn? Người Ấn Độ từ hàng ngàn năm về trước cho đến nay đều chia thành bốn giai cấp là Bà-la-môn, Sát-đế-ly, Vệ-xa, Thu-đà-la*, thân phận khác nhau sẽ làm những công việc khác nhau.
(*Bà-la-môn: là các tu sĩ, triết gia, học giả và các vị lãnh đạo tôn giáo; Sát-đế-ly: là hàng vua chúa quý phái; Vệ-xa: là những hàng thương gia chủ điền; Thu-Đà-La: là hàng tiện dân)
Ở đây, cũng là phân biệt giai cấp cùng bằng cấp, nếu có quyền thế, có gia thế, chính là danh chính ngôn thuận trở thành Đằng thái thái, con đường phía trước rộng mở. Nếu không có, mãi mãi sẽ bị giấu ở sau lưng, không được mọi người công nhận cùng ủng hộ.
Nghĩ lại, cô cũng từng là một thiên kim đại tiểu thư, rất kiêu ngạo, rất tự tin......
Cổ Dư đạp xe đạp đến đây đón cô, không nói hai lời đem tất cả mọi thứ treo lên tay lái, hỏi cô có lấy được thuốc đau dạ dày không?
Cô chớp hàng mi cong dày, lúc này mới nhớ mình quên mua thuốc, vừa rồi chạy một mạch đi đến bệnh viện tuyến số ba của thành phố, lại gặp được người không nên gặp, "Lấy được rồi." Cô nhẹ giọng trả lời, quyết định để lần sau lại đi đến bệnh viện một chuyến nữa, nhưng tuyệt đối không đi bệnh viện tuyến số ba của thành phố.
Hai người đạp xe trở về chỗ ở, trực tiếp đem đồ ăn để ở phòng bếp, dì Lý thì hỗ trợ nấu, chuẩn bị tối nay đem ra ngoài bán.
Dì Lý nhìn nhìn Cổ Dư, lấy tạp dề lau hai tay, cười hỏi có ý thăm dò: "Cháu à, hôm nay bán canh lời được bao nhiêu? Ý tưởng buôn bán này có vẻ được đấy. Ha ha."
Đuôi lông mày của Cổ Dư nhướng lên, cười như không cười mà nói: "Không bán được nhiều, còn chưa đủ tiền mua một hộp cơm. Nhưng mà thím nấu canh quả là ngon, về sau tôi sẽ trả lương cho thím một ngàn tệ."
"A, được." Dì Lý cười một cái, đi phụ giúp nấu canh.
Đại Lận thì ở bên cạnh uống thuốc Bắc, một ngụm lại một ngụm, ngẩn người nhìn bên ngoài cửa sổ.
Thật mong cơ thể của mình mau chóng khỏe mạnh lại, có sức khỏe tốt thì cái gì cũng không sợ, không bệnh không đau mới là hạnh phúc thực sự.
Bốn năm giờ chiều, cô cùng Cổ Dư cùng nhau bê hai nồi nước to đi xuống, tiếp tục tụ họp bán quán cùng mẹ con A Bân, giúp nhau múc canh bán. Nhưng mà bà dì bán bữa sáng cũng nấu một nồi canh rong biển, miễn phí cho khách hàng mua cơm, cười tủm tỉm nói lần sau lại đến, lần sau vẫn còn canh miễn phí.
Vì thế khách thấy bên này có miễn phí canh, liền không mua một chén canh xương sườn giá hai tệ, chỉ mua hộp cơm xong bước đi.
Cổ Dư tức giận đến nỗi ném cái vá múc canh đi, lạnh lùng nhìn chằm chằm bà già tinh quái này.
Người ta nói "vắt cổ chày ra nước", không thể tưởng tượng được bà dì bán bữa sáng này thế mà còn keo kiệt bủn xỉn hơn so với Cổ Dư đây, còn có thể tính toán tỉ mỉ như thế! Tụ họp lại cùng nhau buôn bán thì có cái gì chứ, cũng có phải cướp địa bàn buôn bán của hai mẹ con bọn họ đâu, để rồi bọn họ lại làm chuyện thiếu đạo đức như thế! Hơn nữa không phải hai mẹ con bọn họ cũng đã đồng ý để cho cô đứng đây buôn bán cùng nhau sao!
Khuôn mặt Cổ Dư tươi cười đi qua, nũng nịu hỏi: "Thím à, bán cũng được nha. Miễn phí canh cho khách như thế, không sợ lỗ sao?"
"Có sao đâu, canh rong biển có đáng bao nhiêu." Bà dì bán bữa sáng trả lời khách sáo, khuôn mặt cười đầy nếp nhăn, nói thầm trong bụng: Nhóc con, muốn cướp địa bàn với ta hả, không có cửa đâu! A Bân nhà ta không những muốn kết hôn với Đại Lận, mà còn muốn độc chiếm toàn bộ cái vỉa hè này, sau đó sẽ mở một cái quán ăn nhỏ, một mình thao túng việc bán cơm ở nơi đây.
Mặc dù cô là chị gái của Đại Lận, nhưng trước khi Đại Lận bước chân vào nhà của ta, chúng ta sẽ là đối thủ trên thương trường! Điều ta quan tâm bây giờ chính là tiền!
Cổ Dư nhìn một cái, đánh giá bà dì bán bữa sáng này, sự chán ghét trong lòng lại tăng cao, càng nhìn càng thấy bà già tinh quái này có ý đồ, không biết trong lòng bà ta đang mưu tính chuyện gì? Mặc dù Cổ Dư cô rất tham tiền, nhưng cũng không phải là thiếu tiền, đây là cô đang muốn chăm sóc cho Đại Lận, hưởng thụ cuộc sống tốt đẹp này, không phải sao?
Xem ra bọn họ là hàng xóm lầu trên lầu dưới với Đại Lận, bình thường thì tỏ vẻ là người một nhà, nhưng một khi đụng đến chuyện tiền bạc, bộ mặt xấu xí liền hiện nguyên hình!
Nhìn thật ghê tởm!
"Thế à, vậy cứ tiếp tục đi. Sau này nhớ nấu canh là phải phi thêm chút dầu mỡ, không nên để tanh như vậy, khách uống sẽ đau bụng." Cô nở một nụ cười tươi mê người, không to không nhỏ mà nói. Nâng tay lên phất qua phất lại mấy cái, nói có ruồi bay lại đây, nhớ chú ý vệ sinh, cười thêm một cái, lại tao nhã đi trở về, tiếp tục bán canh xương sườn.
Đại Lận đứng ở một bên, cũng biết được tình hình, thấy ánh mắt đắc ý của bà dì bán bữa sáng, liền nhíu mày.
Cô bảo Cổ Dư cùng nhau bê hai nồi nước chuyển qua một bên, sau đó lại quay trở về phòng của mình, đem cái bàn cùng cái ghế đi xuống, bày ra ở ven đường. Hơn nữa cô cũng thử hét to vài tiếng, quảng cáo giảm giá chén canh từ hai tệ xuống một tệ.
Cổ Dư nghe giọng nói yêu kiều mềm nhẹ của cô, trong giọng nói lại có chút run run, nhẹ nhàng nở nụ cười, cảm thấy cô bé này thật đáng yêu, đang chuyển từ rụt rè sang cam đảm.
Cô nhẹ nhàng cười, không biết vì sao lại có chút đau lòng, cảm thấy hoàn cảnh gia đình của Đại Lận cũng giống với mình, đều là mất ba mẹ khi còn nhỏ. Chẳng qua, Đại Lận không có anh trai, chỉ lẻ loi một mình, mà cô, có anh trai cùng em trai. Tuy rằng trước đây cũng thật vất vả, nhưng sau khi lớn lên, ba anh em nhà cô đều ổn cả.
"Canh xương sườn mới nấu đây, một tệ một chén, nồi cuối cùng rồi đây, bán hết mới dọn quán..." Âm thanh mềm mại của Đại Lận đang nhỏ rồi to dần, gan dạ nói lớn tiếng hơn, cũng học theo người ta mà rao bán như vậy.
Lúc rao hàng quảng cáo, khuôn mặt cô có chút ngại ngùng, mới nhìn qua thấy thật là ngây thơ, nhưng sau khi khách ghé vào mua canh, biểu hiện của cô ngày càng tự nhiên, tay chân rất chịu khó múc canh cho khách.
"Cổ Dư, chị giúp em múc canh." Những người khách đều bị một tệ một chén canh xương sườn hấp dẫn, buôn bán có chút khởi sắc, cô đưa cái vá múc canh cho Cổ Dư, lại chạy nhanh như bay về chỗ ở.
Lúc nãy cô chạy về lấy bàn ghế, có dặn dì Lý nấu cơm, chuẩn bị mấy món rau củ xào, đậu hủ chiên cùng dưa muối, lần này ôm một đống đi xuống. Hơn nữa còn mượn thêm một cái bàn của nhà dì Lý, ở ven đường dọn ra hai cái bàn bán quán.
Cô cảm thấy nếu muốn mở quán, phải chuẩn bị đầy đủ một chút. Những người khách này là đi ăn cơm chiều, nếu chỉ ăn canh mà không ăn cơm thì không được, cô liền để cho khách có hai sự lựa chọn, có thể mua canh, cũng có thể mua nhiều hơn một tệ, đi kèm với một chén cơm cùng rau xào, đậu chiên hoặc dưa muối.
Cô đã ăn qua dưa muối mà dì Lý làm, ăn rất ngon, chắc chắn phù hợp với khẩu vị của mọi người.
Bởi vậy cô cùng dì Lý mang mấy món này ra, bao gồm cơm gạo tẻ thơm ngào ngạt cùng mấy món dùng cho bữa ăn sáng lập tức được bán hết, Cổ Dư nghiêng nồi canh, cầm cái vá múc canh cho một người khách đang đứng chờ, nói: "Hôm nay bán xong rồi, ngày mai lại đến mua tiếp nhé. Canh ngày mai sẽ phong phú hơn, tha hồ cho mọi người lựa chọn."
Nhưng trong lòng cô lại thầm hộc máu: Hai tệ có thể mua được cơm gì mà ăn? Hôm nay mấy người khách này đúng là trúng mánh, hai tệ một chén canh xương sườn nóng hổi,còn ăn thêm một chén cơm gạo tẻ, rồi vài món đồ ăn ngon miệng nữa. Chừng này mà ở bán ở chỗ khác, ít nhất phải hơn mười hai tệ một phần.
Nhưng Đại Lận lại không nghĩ như thế, cô cảm thấy hôm nay là ngày bọn họ khai trương, không thể đặt nặng vấn đề lợi nhuận, mà phải khiến cho mọi người chú ý, thăm dò khẩu vị của khách hàng, sau đó mới nghĩ tới lời lỗ.
Cho nên khuôn mặt nhỏ nhắn của cô tươi cười thỏa mãn, tay chân nhanh nhẹn dọn bàn, chuẩn bị dọn quán đi đến khách sạn làm việc.
"Cổ Dư, nếu chị có thời gian, nhớ đi chợ mua một ít bàn ghế, chúng ta chính thức bắt đầu mở quán!" Cô cười nhợt nhạt, quyết định gia nhập nhóm chị em bán hàng, "Tiện thể nghiên cứu món nào ăn ngon miệng luôn, rau trộn rau xào ăn cho ngon, chúng ta cũng có thể ăn một chút."
"Cái này không thành vấn đề, chị sẽ nghiên cứu, xem món nào vừa ăn ngon mà lại rẻ. Nhưng mà Đại Lận, em xem bà thím bên kia có chuyện gì vậy? Sao người khách kia lại chỉ tay vào mũi của thím ấy mà mắng vậy?" Cổ Dư ghé vào tai cô mà cười nói, chỉ tay về bên kia.
Đại Lận xoay đầu nhìn qua, lúc này mới phát hiện hai mẹ con A Bân đang cãi nhau với vài