Đằng Duệ Triết
Hắn nghĩ nghĩ, lấy di động ra gọi cho Trâu gia, nói rõ địa chỉ cho bọn họ, để bọn họ nhanh chóng đến đón.
"Duệ Triết, con bé vừa mới súc ruột xong, con nhất định phải canh chừng con bé, đừng để con bé làm chuyện gì điên rồ!" Lòng Trâu bí thư nóng như lửa đốt dặn dò hắn, vì chuyện con gái mất tích đã khiến ông hoàn toàn hoảng sợ, "Hiện tại cảm xúc của con bé không được ổn định, Duệ Triết, con đưa con bé trở về đây đi."
"Bây giờ cháu có chuyện cần làm, không có thời gian." Đằng Duệ Triết cười nói lạnh lùng, chuẩn bị cúp máy, "Nhanh cho người đến đây đi, đường Thắng Phong." Lại liếc mắt nhìn tiệm ăn vặt một cái, nói cụ thể tên bảng hiệu cửa tiệm, tiếp tục lái xe.
Nhưng phía sau, cửa hàng lại ồn ào ầm ĩ cả lên, Trâu Tiểu Hàm đột nhiên nôn mửa trên bàn không thôi, chủ quán sợ đến mức vội vàng gọi 120, bưng lọ tương ớt và dấm chua trên bàn đi!
Khóe mắt Đằng Duệ Triết lướt qua thoáng nhìn thấy, nhướng mày, dừng lại xe.
Cô gái này vừa mới bị ngộ độc thực phẩm, vì sao lại bắt đầu hành hạ dạ dày của mình? Xem ăn uống kiểu này, chỉ sợ người của Trâu gia chưa kịp tới, cô ấy đã bất ngờ chết tại cửa tiệm này rồi.
Hắn không thể giải thích được hành động của Tiểu Hàm, lại thấy sau khi nôn xong, cô ấy ngồi trên bàn mà khóc, nghiêng ngả lảo đảo đứng lên, ôm bụng quặn đau tập tễnh đi về phía trước. Mới đi được mấy bước chân, cả người ngã gục xuống, những người xung quanh sợ đến mức kêu lên kinh hãi, nghĩ đến chuyện sẽ có người chết!
"Duệ Triết, con trông chừng Tiểu Hàm, đừng để con bé làm chuyện gì điên rồ! Chờ chúng ta qua đó!" Trâu bí thư điện thoại hết lần này đến lần khác, đủ thấy được tình hình nghiêm trọng cùng bất ngờ như thế nào, khiến cho mày kiếm tuấn tú của Đằng Duệ Triết nhíu càng chặt, lạnh lùng nhìn về phía Tiểu Hàm!
Hắn xuống xe rồi đi qua, nhìn thấy Trâu Tiểu Hàm được người ta đỡ ngồi lên ghế, hai mắt rơi lệ, mặt cười tái nhợt một mảnh tro tàn, bộ áo quần đồng phục bệnh nhân màu xanh lam thì rộng thùng thình trên thân hình mềm mại của cô, càng giống cành liễu yểu điệu đong đưa trong gió.
Cái gì cô cũng không có nói, chính là sau tình huống suýt tai nạn chết người kia, còn rơi nước mắt nói muốn ăn thêm trứng ốp la bỏ thật nhiều tương ớt và muối tiêu, là muốn ăn thật sự, sảng khoái mà ăn.
Bộ dáng đó, vẻ mặt đó, thoạt nhìn cực kỳ tuyệt vọng, giống như đi đến đường cùng ngõ cụt, cuộc sống không còn hy vọng gì.
Sau đó, 120 lại đây, y tá dìu cô lên xe cứu thương, gấp rút vì cô làm sơ cứu cấp cứu, chạy nhanh đến bệnh viện.
Mà ở phía sau, người nhà Trâu cũng chạy tới đây, dùng xe của Chính phủ cấp cho, dừng cũng chưa dừng, trực tiếp chạy theo sau xe cấp cứu 120, thẳng một đường đi đến bệnh viện.
Một hồi xảy ra chuyện bất thình lình như vậy khiến người dân xung quanh vây lại mà xem đến ồn ào, dần dần kết thúc, giống như kết thúc một ngày, mặt trời xuống núi không còn thấy bóng dáng, Đằng Duệ Triết lại một lần nữa ngồi lên xe của mình, nhận cuộc gọi cuối cùng từ Trâu bí thư, tiếp tục chạy về chỗ ở của Đại Lận.
Trong lúc này, Đại Lận đang ăn tối tại quán cơm của cô, vừa ăn vừa xem lại bài học của mình, chuẩn bị cơm nước xong lại đem vài đề toán đại số ra làm, sau đó mới đi đến khách sạn làm việc.
Nhưng Cổ Dư lại khiến cho cô phải trở về phòng một chuyến, nói là Tiểu Tuyết Cầu bị bệnh, bị sốt, mau đi xem một chút, chụp lấy cái đũa trên tay của cô, cười nói cô đừng ăn nữa.
Vì thế cô không thể không buông chén cơm xuống, đi trở về phòng xem Tiểu Tuyết Cầu có thật sự bị bệnh không. Vừa rồi cô trở về phòng bếp uống thuốc Bắc, không phải vẫn đang còn khỏe sao?
Vật nhỏ này nhất định lại cắn thảm của cô rồi!
"Tuyết Cầu!" Cô mở ra cửa phòng nhìn xung quanh tìm kiếm bóng dáng màu trắng của Tiểu Tuyết Cầu, lại nhìn thấy một bó hoa hồng thật to ở trên bàn, mỗi bông hoa thật kiều diễm nở rộ, chiếm hết mặt bàn học của cô, bên cạnh bó hoa hồng còn có chai rượu vang cùng hai cái ly, dưới ngọn đèn lung linh trong lãng mạn cực kỳ.
Tiểu Tuyết Cầu thì đang ngồi trên giường, bộ lông chíp bông màu trắng vô cùng sạch sẽ, hai tai nhỏ cứ vểnh vểnh, háo hức bừng bừng nhìn cô, căn bản không giống với bộ dạng bị bệnh chút nào.
"Tuyết Cầu." Cô hướng bên này mà đi tới, chuẩn bị kiểm tra bàn chân của nó. Nhưng lúc này, đột nhiên có một cánh tay đàn ông từ phía sau nhẹ nhàng ôm cô, đem cô ôm vào trong lòng ngực, không cho cô bế Tiểu Tuyết Cầu, lập tức có một làn hơi thở nóng rực phủ lên thùy tai của cô: "Hôm nay chúng ta đi ra ngoài ăn tối, anh đã đặt bàn rồi."
Đôi tai của cô truyền đến một trận tê dại, nghiêng đầu, không cho hắn đùa giỡn với cô, giọng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng: "Em còn phải đi làm, không có thời gian, hơn nữa em cũng vừa mới ăn cơm xong!"
Chợt đẩy hắn ra, không thèm liếc mắt nhìn thêm một lần về phía bó hoa hồng thật to thật đẹp mà hắn đem đến, cúi đầu sửa soạn đồ đạc cùng áo quần của mình, chuẩn bị đi làm.
Đằng Duệ Triết thấy thái độ lạnh lùng của cô, trong lòng cảm thấy thất vọng, đôi mắt ám trầm xuống, đi đến bên này, trầm giọng nói: "Nếu đã mở quán, sao lại không nghỉ công việc ở khách sạn? Sức khỏe của em không tốt, còn phải đi học, cần phải hạn chế thức đêm liên tục."
Đại Lận thấy thái độ của hắn ôn hòa, lời nói thật sự quan tâm từ trong lòng của hắn, mới không lạnh lùng với hắn nữa, quay đầu nhẹ giọng nói: "Chỉ cần em chịu đựng được, vẫn sẽ tiếp tục đi làm. Trước mắt mấy chuyện này đối với em mà nói, không đáng kể chút nào."
Mặc vào áo khoác ngoài cùng khăn quàng cổ, cô chuẩn bị xuất phát đi khách sạn.
Nhưng lúc đi đến cầu thang, đột nhiên cô cảm thấy một trận đau đớn ở bụng, giống như bị kim châm, nhưng lại đau đến nỗi trống ngực cô đập liên hồi. Cô vội vàng dừng chân, một tay vịn lên lan can tay kia che lại bụng, chờ cơn đau đớn đi qua.
Lần này là đau thật, từng đợt co rút truyền khắp toàn thân cô, đau đến mức cô rét run, hai chân suýt nữa không đứng nỗi. Hơn nữa, cơn đau ngày càng dữ dội hơn, căn bản không phải dừng lại nghỉ ngơi một chút là sẽ khỏi.
Cô ý thức được chuyện xảy ra không thích hợp, khuỵu chân ngồi xổm xuống, tựa vào lan can cầu thang.
Giữa trưa hôm nay cô đã tính đi bệnh viện kiểm tra, nhưng bác sĩ bệnh viện thường nghỉ ngơi vào buổi trưa, cô lại không sắp xếp được thời gian rảnh nào ngoài giờ trưa, vì thế chỉ có thể đợi đến cuối tuần.
Nhưng mà, cái loại đau đớn này từ mơ hồ cho đến dần dần rõ ràng, cũng đã xảy ra hai ba lần rồi, thời gian vừa ngắn mà lại nhanh qua, chỉ có vài giây là cùng, không giống như là đau bụng kinh, cũng không phải là nằm mơ, nhưng thật sự rất đau!
---
Đằng Duệ Triết ở lại trong phòng, đôi mắt lạnh như băng thất vọng quét qua bó hoa hồng thật to kia một cái, ánh mắt dừng trên hộc tủ của cô.
Trong ngăn kéo là thuốc tránh thai của cô, cũng chính là vitamin, làm giống như là bảo bối, lần này còn cố ý khóa lại, không cho hắn thấy.
Vì thế, càng là như vậy, trong lòng hắn lại càng không dễ chịu, cảm thấy cô gái này một lòng không muốn có con với hắn, muốn cắt đứt mối quan hệ giữa hai người, tìm mọi cách trốn tránh hắn!
Vì cái gì nhất định phải tránh né hắn như vậy?
Mặc dù hắn biết được một ít lý do, nhưng có khi vẫn không chịu đựng được một gáo nước lạnh, trong lòng thật sự thất vọng.
Hắn muốn cô, đây là điều khẳng định, ba năm sau đổi lại thành hắn đuổi theo phía sau cô mà chạy, muốn cô sinh cho hắn một đứa con! Nhưng cô không cần hắn, cái này bắt đầu từ sau khi ở Sanya trở về, cô nhiều lần lặp đi lặp lại, tỏ rõ thái độ của mình. Nhưng mà, hắn vừa mới có được cô, làm sao có thể dễ dàng mà buông tay được?!
Giữa bọn họ đã xảy ra quan hệ, là không có khả năng quay lại như trước đây xem nhau như người qua đường! Chỉ cần hắn không muốn buông tay, cô sẽ không có khả năng bỏ được mối quan hệ này giữa hai người!
Giờ phút này, hắn đang nhìn chằm chằm bó hoa gồm 999 đóa hoa hồng trước mặt mình, bỗng nhiên nhớ tới cái đêm Thất Tịch lần trước, trong lúc chờ đèn xanh đỏ đã mua hoa hồng cho Trâu Tiểu Hàm.
Hơn mười cành hoa hồng, Trâu Tiểu Hàm nâng niu như bảo bối mà cầm trong tay, sợ bị đè ép, bị đụng phải, còn cắm vào bình hoa đổ nước cho khỏi héo, xem như báu vật. Mà 999 đóa hoa hồng Pháp này, cùng màn pháo hoa rực rỡ lần trước, khi Tô Đại Lận nhìn thấy, cũng không nguyện ý liếc mắt nhìn thêm một lần nữa, trên mặt một chút vui mừng cũng không có, xem như không khí.
Có lúc hắn nghĩ, xem ra cô gái này cùng cô gái kia không giống nhau, không phải tất cả các cô gái đều yêu hoa cùng kim cương, có cô gái sẽ thích thủy tinh, vậy nên mới ném nhẫn kim cương của hắn vô số lần như thế.
Bởi vậy lần tới, hắn sẽ đặt một chiếc nhẫn thủy tinh trao cho Đại Lận, thử một lần đeo lên tay của cô, nói cho cô biết, tâm của hắn cũng được làm từ thủy tinh, nếu lại hung hăng ném trên mặt đất lần nữa, cũng sẽ bị vỡ vụn.
"Uông, uông." Tiểu Tuyết Cầu đang cắn ống quần của hắn, kéo hắn muốn đi ra bên ngoài, làm hắn lo lắng đi ra cửa.
Ánh mắt ám trầm của hắn chợt lóe ra ánh sáng, vội vàng đi ra ngoài cửa, quả nhiên nhìn thấy Đại Lận đang ngồi xổm dựa người vào lan can cầu thang, muốn đi nhưng không đứng lên được, sức sống ban nãy trong