Tân Đằng tổng
Đại Lận nghe, không rõ vì sao Dương tổng lại nói điều này với mình, cười nhẹ, lịch sự khách sáo.
"Đi qua chơi đi, đừng đứng một mình ở đây." Quản lý Dương lại mở miệng nói, uống một ngụm nước, cầm lấy ly pha lê uống rượu vang đi về phía mọi người, dáng vẻ cứng cỏi giỏi giang.
Sau đó, tân Đằng tổng vì nể tình các nữ nhân viên mà hái lễ vật, để MC tuyên bố tên của người may mắn nhất đêm nay, toàn hội trường bắt đầu ồn áo náo nhiệt cả lên.
"Đêm nay, người may mắn đầu tiên của chúng ta sẽ là ai? Ô, tôi đã thấy được cái tên rồi, Tô – Đại – Lan! Chúng ta cho người may mắn đầu tiên một tràng pháo tay nào!" MC đem tờ giấy đưa cho mọi người xem, âm thanh cao vút vang dội, đọc nhầm tên rồi, "Tô Đại Lan tiểu thư đang ở đâu vậy?"
"A, sao lại là cô ta!" Đáp án được công bố, các nữ nhân viên lập tức nổ tung, líu ríu, tiếp tục nói nhỏ, đều quay lại tìm kiếm bóng dáng của Tô Đại Lận. Mấy chục nữ nhân viên, mỗi người đều làm một hộp quà lễ vật tinh mỹ xinh đẹp, Đằng tổng mới đến sao lại chọn ngay hộp quà xấu nhất kia! Chẳng lẽ khẩu vị ngài ấy thật sự đặc biệt?
Mấy ngày nay Tô Đại Lận xin nghỉ phép vì bị bệnh, mấy cô đồng nghiệp cùng làm chung liền giúp cô làm một cái hộp quà xấu nhất, xem như hoàn thành nhiệm vụ. Không nghĩ tới, cái hộp quà xấu nhất lại làm lu mờ những hộp quà xinh đẹp nhất.
Ánh mắt của tân Đằng tổng bị gì vậy?
"Tô Đại Lan tiểu thư ở đâu? Tô Đại Lan!" Ánh đèn pha trên sân khấu đang lia qua lia lại tìm bóng dáng Đại Lận giữa sảnh tiệc, nữ MC hết kêu lại hô, nhưng vẫn không thấy tăm hơi Đại Lận đâu cả.
Bởi vì lúc quản lý Dương quay bước trở về, Đại Lận liền lấy cớ đau bụng, chào hỏi quản lý Dương xong xuôi liền xin phép ra về trước.
Cô cảm thấy dù sao cũng đã điểm danh rồi, cũng đã gặp mặt ông chủ mới rồi, vẫn nên lui sớm một chút. Cặp mắt của tân Đằng tổng kia lúc nào cũng nhìn chăm chú vào cô, khiến cho cô chắc chắn khẳng định, tân Đằng tổng chính là hướng về phía cô mà đến!
Vì thế khi Đại Lận đi tới cửa, nữ MC liền đọc tên của cô, xem sự việc này không biết là tai nạn hay là may mắn rớt xuống người mình, khiến cô càng nhanh chóng đi như bay về phía cửa!
Khiêu vũ cùng tân Đằng tổng, là muốn khiến cho cô trở thành kẻ địch với tất cả nữ nhân viên ở đây đi!
Dù sao trong mọi trường hợp, đều phải có quy tắc thứ tự trước và sau. Phía trên cô còn có rất nhiều nữ quản lý, nhìn bộ dạng nhiệt tình của bọn họ mà xem, nhiêu đó cũng đủ biết được ánh mắt bọn họ đang phóng điện với tân Đằng tổng! Sau đó sẽ là "hậu cung tranh đấu", tranh đến nỗi cô sống tôi chết, cũng giống như đấu đá trong công việc, anh lừa tôi gạt.
Bởi vậy, cô lùi lại. Không nhất thiết vì một màn khiêu vũ, bị tất cả nữ đồng nghiệp có cái cớ mà cố ý nhằm vào mình.
"Chuyện là như vậy, mấy ngày hôm trước Tô quản lý không cẩn thận té cầu thang, vết thương vẫn chưa lành, nhưng vẫn cố gắng đến công ty cùng chúng ta gặp mặt tân Đằng tổng mới đến nhậm chức. Vốn nghĩ sẽ uống vài ly rượu, nhưng thân thể thật sự vẫn còn đau, vì vậy không thể không xin phép tôi vắng mặt để trở về nghỉ ngơi." Quản lý Dương lên sân khấu giải thích cho mọi người, khuôn mặt tươi cười đón chào tân Đằng tổng, "Đằng tổng, mọi người cũng vừa mới gặp nhau, cô gái đứng ở góc kia là Tô Đại Lận, khuôn mặt tái nhợt, thân thể thật sự là không được khỏe. Bây giờ chúng ta lại bóc một hộp quà lễ vật khác nhé, tất cả mọi người đều rất mong chờ."
Cô vẫn luôn cười, khéo léo chống đỡ tình huống.
Tân Đằng tổng nhìn nhóm nữ nhân viên đang khôi phục lại nhiệt tình kia, cười cười, "Thì ra là bị bệnh, vậy cần phải nghỉ ngơi cho tốt. Trò chơi mở hộp quà sẽ không chơi nữa, vừa rồi cũng đã mở qua rồi, bây giờ mọi người cùng nâng ly."
Tiếp theo đó nhận lấy ly rượu pha lê từ nhân viên phục vụ, nâng ly ra hiệu kính rượu với mọi người, tao nhã uống một ngụm, đi xuống sân khấu tiếp tục nói chuyện với các nhân viên nòng cốt của khách sạn, nhanh chóng chuyên tâm nói đến vấn đề chính sự, thân hình nhìn từ một bên càng thêm mê người. Có lúc cùng nhóm quản lý cụng ly một cái, tỏ vẽ lịch sự đáp lễ, tao nhã cùng cao quý.
---
Cố Lả Lướt
Đại Lận đi một mình ra khách sạn, bước đi không được vững vàng, thân thể suy yếu, đúng là có chút không nể mặt ông chủ mới. Nhưng cho dù có ở lại, cũng không thể cùng ông chủ mới khiêu vũ, dù sao với cái cơ thể này bây giờ, xoay có hai vòng thôi cũng muốn ngã xuống rồi, đến lúc đó sẽ mất vui.
Cho nên cô lại gọi một cuộc điện thoại cho Dương tổng, nhờ Dương tổng chuyển máy cho Đằng tổng mới đến.
"Đằng tổng, thật ngại quá, bụng đau không thể không xin phép vắng mặt......" Cô áy náy nói, lại cảm giác âm thanh kêu "Đằng tổng" này thật là lạ, giống như đang gọi Đằng Duệ Triết.
"Đi bệnh viện à?" Giọng nói người đàn ông ôn nhuận, êm tai, giống với vẻ bề ngoài của mình, khiến cho người ta tha hồ mà tưởng tượng, "Mới nhìn bộ dạng của cô không được khỏe cho lắm, nghĩ ngơi cho thật tốt, sức khỏe rất quan trọng." Nói xong liền cúp máy, trình tự chào hỏi cấp trên, thăm hỏi cấp dưới đã hoàn thành, tuyệt đối không ướŧ áŧ.
Đại Lận nhìn di động bị ngắt tín hiệu, trong lòng lại cảm thấy dễ chịu một chút, đem quấn lại khăn quàng cổ, đi về phía cánh cửa ở lầu một của khách sạn.
Cô liếc mắt nhìn bên ngoài một cái, vốn cứ tưởng bên ngoài sẽ một mảnh màu trắng xóa của tuyết, không ngờ tất cả những bông tuyết rơi xuống từ trên trời đều là hạt, rớt xuống đất lại hóa thành nước đá băng giá, lạnh đến nỗi khiến người ta phải rùng mình.
Cô co rụt thân lại, cũng không dám đi ra bên ngoài.
Mà phía sau, trước cửa khách sạn có một chiếc ô tô con đang bật đèn chiếu thẳng vào mặt của cô, lại còn nháy đèn vài cái, giống như đang muốn cô đáp lại.
Cô chăm chú nhìn qua xem là ai, thấy cửa xe mở ra, một cặp đùi thon dài thật đẹp bước xuống, đi vớ màu đen, giày cao gót khêu gợi, là dáng vẻ của một vị phu nhân cao ngạo. Tiếp theo, vị phu nhân này tao nhã xuống xe, lộ ra một cái khăn choàng cổ bằng lông cáo có giá trị xa xỉ cùng khuôn mặt tinh xảo xinh đẹp của Cố Lả Lướt.
"Đi về sớm vậy?" Cố Lả Lướt cười một cách yêu mị, cao ngạo thải đôi giày cao gót hướng về bên này, thật muốn lay động lòng người, "Tôi cứ nghĩ còn phải đợi thêm thật lâu."
Đại Lận thấy người đến là Cố Lả Lướt, lạnh nhạt nói: "Chuyện gì?"
Cố Lả Lướt bước lên bậc thang, khăn choàng cổ bằng lông cáo cao quý trên vai bị gió lạnh thổi mà rung rinh từng sợi, cười một cách quyến rũ: "Ngoài này trời lạnh, chúng ta đi vào trong uống một ly." Tư thế như muốn nói có rất nhiều vấn đề cần trò chuyện.
Nhưng Đại Lận không nghĩ sẽ cùng cô ta nói chuyện, đáp lại bằng một ánh mắt lãnh đạm, lạnh lùng nhìn cô ta, "Có việc gì cứ nói ở đây. Nếu không có chuyện gì, tôi đi trước."
"Chuyện trước đây của chúng ta không nói đến, giờ kết bạn thì thế nào?" Cố Lả Lướt cong môi cười một cách quyến rũ, bờ môi đỏ mọng lại mang một chút cao ngạo, "Chỉ cần em không rời khỏi Cẩm thành, tôi đều tìm được em. Ví dụ như trường em theo học, chỗ em đang ở, nơi em đi làm."
"Vậy thì sao?" Đại Lận cười lạnh nhìn cô ta, "Cẩm thành là quê hương của tôi, tôi quang minh chính đại sống tại nơi này, không thể so sánh với thanh danh của Cố Lả Lướt bị cô phá hư như thế nào!"
"Hình như em không có hiểu được ý tôi đang muốn nói cái gì nhỉ." Cố Lả Lướt nhíu mày cười, lần này trong ánh mắt hiện lên ý lạnh, gắt gao nhìn chằm chằm mặt Đại Lận, "Em hẳn cũng biết được, Cố Lả Lướt tôi đây cùng em không có thâm cừu đại hận gì, chính là muốn cùng em trở thành bạn của nhau. Những lời này khi ở Lan Nhã Các, tôi cũng đã nói qua với em, nhưng có lẽ em vẫn không cảm kích chút nào."
"Làm bạn cũng cần phải xem đối phương có đồng ý hay không! Tôi không có hứng thú làm bạn với chị, chị không nhìn ra sao?" Đại Lận lạnh giọng hỏi lại cô ta, trong lòng càng ngày càng chán ghét Cố Lả Lướt này, "Sau này đừng tìm tôi nữa!" Thoáng nhìn một cái lạnh nhạt, thu hồi lại ánh mắt đi xuống cầu thang.
Nếu trước kia đồng ý cùng Cố Lả Lướt làm "hồng nhan" ở Lan Nhã Các, không biết hôm nay sẽ ra cái dạng gì đây? Cố Lả Lướt người này, nhìn không phải là một người lương thiện, mà là một con rắn độc!
"Đằng Duệ triết hiện nay đã không thèm quan tâm cô, cô cho rằng bản thân mình kiên cường mạnh mẽ, là có thể tự bảo vệ được mình sao?" Cố Lả Lướt không hề cười, sắc mặt lạnh lùng, dâng tặng cô một câu cuối cùng, âm thanh lạnh lẽo xuyên thấu qua gió lạnh, truyền tới giọng nói gằn từng tiếng, "Cái cô cần bây giờ là bạn, mà không phải là thù, kẻ thù càng nhiều thì càng không có biện pháp giữ được mạng sống! Hiểu không?"
Đại Lận nhịn cơn đau từ cơ thể truyền tới, nhướng mày, không quay đầu để ý cô ta, trực tiếp lên xe taxi.
Sau khi trở lại chỗ ở, cửa sổ thi gió lùa, ổ chăn thì lạnh, đồ ăn